Năm 331 theo lịch tinh cầu, ngày đầu năm mới, tuyết rơi dày.
Gương mặt tái nhợt của Thời Tinh được che kín trong chiếc cổ áo lông dày cộm khi cậu bước lên chuyến tàu từ An Thành đi về Đế Đô.
Trước và sau Tết, lượng người đi lại không nhiều. Thời Tinh chọn một góc ngồi xuống, khoác áo choàng che kín người, trông như muốn giấu mình thật kỹ.
[Bản tin ngắn từ Đế Đô: Hôm nay, phủ Thân Vương sẽ tổ chức một lễ cưới lớn cho trung tướng Lục Luật. Như mọi người đã biết, trung tướng Lục Luật là con trai út của Thân Vương, sở hữu tinh thần lực được đánh giá hiếm có ở cấp SS…]
[Người còn lại trong hôn lễ là thiếu tướng Tất Thư, được biết hai người đã đính hôn từ nhỏ, tinh thần lực cũng đạt cấp S. Hôn lễ này được xem như sự kết hợp quyền lực giữa phủ Thân Vương và Thượng viện, hai tân nhân được mạng tinh cầu bình chọn là cặp đôi hoàn hảo nhất thế kỷ… Bây giờ chúng ta sẽ kết nối với phóng viên tại hiện trường ở phủ Thân Vương…]
Trong toa tàu vắng lặng, giọng phát thanh từ màn hình ánh sáng nghe vô cùng rõ ràng.
Hàng mi Thời Tinh khẽ run, cậu từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh biển phản chiếu ánh sáng từ màn hình khi cậu lặng lẽ dõi theo bản tin về lễ cưới.
Phủ Thân Vương vẫn giống như trong ký ức của cậu. Đội cận vệ xếp hàng ngay ngắn dọc hai con phố trước và sau phủ, đón tiếp các vị khách quyền quý của Đế Đô với quy mô lớn.
Phóng viên tuyến đầu đứng tại cổng chính, người qua lại đông đúc, không khí náo nhiệt.
Bất giác, Thời Tinh liếc nhìn xung quanh.
Toa tàu chỉ có lác đác hai ba hành khách. Ngoài cửa sổ, những bông tuyết lớn như lông ngỗng rơi đầy, khắp nơi chỉ có một màu trắng xóa, trời đất bao phủ bởi bầu không khí lạnh lẽo, tĩnh mịch.
Khung cảnh ồn ào trên màn hình đối lập hoàn toàn với sự cô quạnh nơi Thời Tinh đang ngồi, như thể thuộc về hai thế giới khác nhau.
Một tia giễu cợt thoáng qua trong lòng cậu, khóe môi khẽ cong lên, muốn cười nhưng không cười nổi.
Một giờ sau, tàu đến Đế Đô.
Hệ thống phát thanh tại nhà ga liên tục nhắc nhở người dân chuẩn bị ô bảo hộ khi ra ngoài vì tuyết lớn.
Thời Tinh đứng ở cửa ra vào, lặng lẽ ngắm nhìn cảnh tuyết như muốn bao trùm cả đất trời, rồi cậu quyết tâm dứt khoát.
Cậu gọi một chiếc phi cơ đi tới phủ Thân Vương.
Vừa lên xe, bác tài già nhiệt tình bắt chuyện: “Cậu tới phủ Thân Vương xem lễ cưới phải không? Họ mở cửa cho công chúng tham quan đấy, rất nhiều thanh niên đã đến xem rồi.”
“Nghe nói bệ hạ cũng sẽ đích thân tới. Dạo này bệ hạ ít xuất hiện, có tin đồn lung tung bảo rằng tinh thần của bệ hạ rối loạn nặng, bệnh tình nguy kịch. Nhiều người đi cũng vì muốn tận mắt thấy bệ hạ…”
Thời Tinh khẽ mỉm cười lịch sự, giọng nói nhẹ nhàng: “Tôi đến phủ Thân Vương.”
Nhưng không phải để xem lễ cưới.
Cậu cũng không phải khách mời.
Nếu nhất định phải nói rõ, thì có lẽ cậu là kẻ không mời mà đến, tới để gây rối thì đúng hơn.
Dù sao, với tư cách là chồng cũ của Lục Luật, có lẽ chẳng ai trong nhà họ Lục muốn nhìn thấy Thời Tinh xuất hiện tại lễ cưới.
*
Bác tài thả Thời Tinh ở điểm dừng gần phủ Thân Vương nhất.
Xuống xe, cậu mở ô bảo hộ. Tuyết rơi trên lớp năng lượng trong suốt phía trên đầu, không khí lạnh lẽo tràn vào phổi khiến Thời Tinh bất ngờ cúi người, ho dữ dội.
Cơn ho kéo dài khá lâu. Ngực Thời Tinh phập phồng dữ dội, một trận chóng mặt ập đến khiến cậu phải ngồi xuống chiếc ghế gỗ bên đường, nghỉ ngơi một lúc lâu mới dần lấy lại hơi thở.
Nhìn vào lòng bàn tay tái nhợt không chút sức sống, Thời Tinh nghĩ, có lẽ đây sẽ là chuyến đi cuối cùng của cậu.
Chuyến đi cuối cùng, để kết thúc những chuyện còn dang dở.
Đợi đến khi sức lực phục hồi đôi chút, Thời Tinh đứng dậy, bước thẳng về phía phủ Thân Vương.
Không có thiệp mời, cậu bị chặn lại ngay ngoài cổng như dự đoán. Thời Tinh bình tĩnh báo tên mình, chẳng mấy chốc, một gương mặt quen thuộc xuất hiện ở cổng phủ, hai người đứng cách nhau một đoạn, ánh mắt giao nhau trên không trung. Khi nhìn rõ Thời Tinh, con ngươi của người kia thoáng chấn động.