“Hiền chất mau đứng dậy.” Một nam tử trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi cười sảng khoái nói: “Trong tiệc đầy năm của ngươi, ta còn bế ngươi trên tay, không ngờ thoắt một cái đã lớn thế này rồi.”
Tiệc đầy năm?
Hóa ra Ân Hoàn còn tổ chức cả cái này cho hắn?
Có thể thấy, Ân Hoàn đã dốc hết tâm sức tạo dựng một thân phận hoàn mỹ không chút tỳ vết cho hắn… Đáng tiếc kiếp trước hắn không hề cảm kích, khiến toàn bộ tâm huyết của Ân Hoàn đều đổ sông đổ biển.
“Nhị trưởng lão nói phải. Ân công tử và Lưu Vân Các quả là có duyên, lần này đến nhất định phải ở lại lâu thêm vài ngày để chúng ta có thể tận hết tình nghĩa chủ nhà.” Nam nhân ngồi ghế đầu mỉm cười nói: “Các chủ hiện vẫn đang bế quan, mọi việc trong các do ta tạm thời xử lý. Ân công tử có thể giao tín vật lại cho ta, buổi tối ta sẽ sắp xếp tiệc rượu tẩy trần cho công tử.”
Ân Vân Độ lắc đầu: “Gia phụ đã dặn, tín vật này nhất định phải do chính tay ta giao tận tay các chủ… Phụ thân và Sầm các chủ từng có giao ước, vãn bối không dám trái lời.”
Đại trưởng lão thoáng tỏ vẻ mất kiên nhẫn, nhưng rất nhanh đã giấu đi rồi cười nói: “Nếu hiền chất đã kiên quyết như vậy, không biết tín vật này có liên quan đến giao ước gì giữa các chủ và Ân tông chủ?”
Ân Vân Độ khéo léo lộ ra vẻ lúng túng và e thẹn của một thiếu niên, cúi người hành lễ thật sâu: “Thật không dám giấu, hôm nay vãn bối mang tín vật đến đây là để thực hiện hôn ước mà trưởng bối hai nhà đã định ra từ hơn mười năm trước. Gia phụ và các chủ có tình nghĩa sinh tử, mong muốn kết thành thông gia, hôm nay đặc biệt đến cầu hôn.”
“Chuyện này…” Các vị trưởng lão khác không hẹn mà cùng nhìn về phía người ngồi ghế chính.
Đại trưởng lão không khỏi bực bội xoa con ve bằng vàng trong tay hai lần.
Dùng một kẻ ngây ngô không nói năng được đổi lấy nửa khối Lệnh Các Chủ, đây đương nhiên là một vụ làm ăn quá hời, nhưng e rằng tiểu tử này sẽ viện cớ các chủ chưa ra mặt để không chịu giao tín vật, khi đó chẳng phải mất cả chì lẫn chài.
Hơn nữa, nhi tử vô dụng của Ân Hoàn không biết bị gì mà cứ đâm đầu si mê đứa con ngốc nghếch kia của các chủ. Nếu dễ dàng gả người đi thì không biết hắn sẽ làm loạn đến mức nào.
Đại trưởng lão trầm ngâm một lát rồi mỉm cười: “Các chủ đang bế quan, suy cho cùng chuyện hiền chất nói cũng là chuyện nhà của các chủ, bọn ta không tiện xen vào. Tính ra các chủ cũng sắp xuất quan rồi. Hay là thế này đi, hiền chất tạm thời ở lại Lưu Vân Các vài ngày, chờ các chủ xuất quan rồi bàn tiếp.”
“Cũng được.” Ân Vân Độ chắp tay: “Vậy làm phiền trưởng lão rồi.”
Tuy hiện giờ Bắc Mang Tông không còn bằng thời kỳ hoàng kim trăm năm trước, nhưng vẫn đứng trong hàng tứ đại tông môn. Tên tuổi Ân Vân Độ trong giới tu chân không có gì nổi bật, nhưng dù sao hắn cũng là con trai của tông chủ Ân Hoàn, Lưu Vân Các vẫn giữ tâm lý muốn tạo quan hệ.
Vì vậy, khi Ân Vân Độ khéo léo đưa ra yêu cầu muốn một chỗ ở gần Sầm Đan Khê hơn, hắn chẳng tốn chút công sức nào mà được sắp xếp ngay tại viện tử chung với Sầm Đan Khê.
Người dẫn hắn đến vẫn là Thôi Tu Bình: “Ân công tử cảm thấy gian phòng này thế nào?”
Ân Vân Độ đứng ở cửa, gần như chẳng liếc mắt nhìn qua phòng, chỉ mỉm cười nhìn về phía phòng đối diện: “Kia là phòng của Sầm công tử sao?”
“Đúng vậy.”
Ánh mắt hắn quá đỗi nóng bỏng, khiến Thôi Tu Bình không khỏi ho một tiếng: “Ân công tử thật là… chẳng chút che giấu.”
“Ái mộ tài sắc là tình cảm thường tình của con người.” Ân Vân Độ vỗ quạt xếp vào lòng bàn tay: “Huống hồ đó là phu nhân chưa qua cửa của ta, có gì mà không thể nhìn?”
“Đương nhiên là có thể nhìn.” Thôi Tu Bình cụp mắt, như vô tình nói: “Chỉ là hiện giờ tiểu sư đệ vẫn chưa cùng Ân công tử trao tín, mong công tử hiểu lễ giữ lễ. Sư tôn đang bế quan, ta làm sư huynh cũng coi như nửa trưởng bối. Nếu sư đệ phải chịu ủy khuất gì, ta cũng có nghĩa vụ đứng ra thay đệ ấy.”
Ân Vân Độ nhướng mày, đây là đang răn đe hắn sao?
Đúng vậy, đứng ở góc độ của Thôi Tu Bình mà nói thì một kẻ không biết từ đâu xuất hiện, nhờ quan hệ gia đình mà có ý đồ với sư đệ nhà mình, không nghiêm lời răn dạy thì đã xem như nhẹ.
Ân Vân Độ cảm thấy thú vị, đây là người đầu tiên hắn gặp từ khi vào Lưu Vân Các dám lên tiếng bảo vệ phu nhân của hắn.
Với nguyên tắc “người đối xử tốt với phu nhân ta chính là đối xử tốt với ta,” Ân Vân Độ thay đổi cách nhìn nhận, nghiêm túc hành lễ: “Thôi sư huynh nói phải.”
Thôi Tu Bình vốn quen xử lý những việc như thế này, trên mặt không lộ chút cảm xúc, chỉ chắp tay đáp lễ: “Ân công tử khách khí rồi. Tại hạ còn việc khác cần xử lý, nếu công tử không có gì dặn dò thì tại hạ xin cáo từ trước.”
Ân Vân Độ gật đầu: “Thôi sư huynh cứ tự nhiên.”
Đợi khi Thôi Tu Bình rời đi, Ân Vân Độ quay lại nhìn về phía gian phòng đối diện, liền phát hiện ở cửa phòng đó đã xuất hiện hai tiểu đệ tử canh gác.
Nhìn thấy hắn quay sang, rõ ràng hai người kia tỏ vẻ căng thẳng hơn. Không biết có phải Thôi Tu Bình đã dặn dò trước hay không, nhưng ánh mắt cảnh giác mà họ dành cho hắn chẳng khác nào đang nhìn một tên háo sắc đáng bị trừng trị.
“Đúng là không tin tưởng ta chút nào mà…”
Ân Vân Độ khẽ cười rồi quay người bước vào phòng.
Càng cảnh giác càng tốt, càng chứng tỏ trước khi hắn tới đây, vẫn có người đang cố gắng bảo vệ Sầm Đan Khê.
Hắn đóng cửa, đến bên cửa sổ rồi huýt sáo một tiếng, một con chim sẻ nhỏ màu xám lập tức vỗ cánh bay đến, đậu trên khung cửa sổ, bắt đầu hót líu lo.
Ân Vân Độ ngồi xuống bàn sách, vừa nghe chim sẻ líu lo, vừa chuẩn bị giấy bút để vẽ.
Chiếc bàn được đặt ngay cạnh cửa sổ. Con chim nhỏ líu lo mãi không thấy hắn phản ứng liền tức giận vỗ cánh hai cái, nhảy lên nghiên mực rồi lại nhảy lên tờ giấy, làm bức tranh vừa mới hạ hai nét bút của Ân Vân Độ trở nên lộn xộn.
Ân Vân Độ không thể làm gì khác, đành túm lấy con chim đang làm loạn trên giấy, giữ chặt trong tay: “Đây là hồn phách nào vậy? Sao lại bướng bỉnh như thế này?”
Vừa nói, hắn vừa khẽ dùng lực. Con chim nhỏ trong tay hắn nhẹ nhàng hóa thành một nắm tro xám, chỉ để lại một luồng hồn khí màu xanh nhạt bốc lên từ đám tro, ngưng tụ thành một bóng người mơ hồ nhỏ bằng bàn tay.
Tuy hồn khí mờ nhạt, nhưng ngũ quan của nó lại giống hệt Ân Vân Độ.
“Sao ngươi vẫn ngồi yên được vậy?” Hồn phách kia giận dữ nói: “Bây giờ y thậm chí không nghe thấy gì, ai cũng có thể bắt nạt. Ngươi không mau đưa y rời đi, còn ngồi đây vẽ vời? Vẽ gì chứ? Vẽ cái khỉ gió!”