Phản Diện Cái Gì? Đấy Là Vợ Ta

Chương 11

Trước mắt là một thiếu niên khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, vóc dáng thoạt nhìn còn nhỏ hơn cả Sầm Đan Khê, đôi mắt ánh lên sắc vàng lấp lánh, môi mang theo nét cong tự nhiên của một người có tính tình ôn hòa. Lúc này, dù bị bóp cổ nhưng hắn vẫn không hề tỏ vẻ sợ hãi, chỉ làm bộ dáng cầu xin, giơ tay ra hiệu “suỵt” đầy ý tứ.

Khi đối mặt với một người yếu đuối hơn mình cầu cứu, con người thường không tự chủ mà sinh lòng trắc ẩn, huống chi đối phương lại sở hữu diện mạo xuất chúng như vậy.

Đó quả là một gương mặt đẹp đẽ, mang đậm vẻ thiếu niên tươi sáng, khiến Sầm Đan Khê vô thức buông lỏng cảnh giác. Sát khí xung quanh y chợt tan đi.

“Bên ngoài có đệ tử đang canh gác, nếu mở cửa sổ ra, bọn họ nhìn thấy ta sẽ bắt ta ném ra ngoài mất.” Phượng Di vừa nói vừa dùng tay ra hiệu với vẻ mặt tội nghiệp: “Hảo ca ca, xin huynh làm ơn, để ta nán lại một lát.”

Sầm Đan Khê nhìn ra ý tứ của những động tác kia, y hơi nghiêng đầu, buông tay ra, nhưng đồng thời hỏi lại bằng thủ ngữ: “Ngươi là ai? Tại sao lại ở đây?”

“Ta là khách quý của Lưu Vân Các.” Thấy Sầm Đan Khê không có ý định đuổi mình, mắt thiếu niên sáng lên, vui vẻ cười: “Ta và huynh có duyên, vừa gặp đã cảm thấy thân quen, vì thế muốn kết giao bằng hữu. Chỉ là Lưu Vân Các canh phòng quá nghiêm ngặt nên ta bất đắc dĩ mới phải dùng đến cách này. Mong ca ca thứ lỗi.”

Sầm Đan Khê lắc đầu, chỉ vào hắn rồi chỉ vào mình, lại xua tay: “Mặc dù trông quen, nhưng ta chưa từng gặp ngươi.”

“Gặp rồi mà. Dù không nhớ cũng không sao, chỉ là huynh sẽ phải cực nhọc làm quen lại với ta lần nữa.” Phượng Di mỉm cười rực rỡ: “Ca ca ở một mình chắc hẳn rất buồn chán. Từ nay về sau, ta thường xuyên đến thăm huynh, được không?”

Sầm Đan Khê lắc đầu, dùng tay ra hiệu: “Không chán, ta thích yên tĩnh, không kết bạn.”

Phượng Di ngắm một hồi, liền làm ra vẻ như vừa vỡ lẽ: “Ca ca nói rất buồn chán, rất muốn kết bạn với ta? Vậy thì tốt quá, vừa hay ta cũng rảnh rỗi, có thể ngày ngày đến đây.”

Mặt Sầm Đan Khê mặt không biến sắc, quét đống thư tịch trên bàn xuống đất, cố tình gây ra tiếng động để gọi đệ tử bên ngoài đến. Sách vở rơi lả tả xuống đất, nhưng bên ngoài không hề có chút động tĩnh.

“Tính khí tệ quá.” Phượng Di cong mắt cười, cúi người nhặt từng quyển sách xếp lại ngay ngắn trên bàn: “Ta đã hạ cấm chế, các sư huynh bên ngoài không nghe thấy gì đâu.”

Sầm Đan Khê nhíu mày, ngón giữa khẽ động, một con dao nhỏ từ trong tay áo bật ra, kề lên cổ Phượng Di nhanh như chớp.

Phượng Di giơ hai tay đầu hàng: “Hảo ca ca, ta chỉ muốn kết bạn thôi, có cần căng thẳng đến vậy không? Ta là khách quý của Lưu Vân Các, nếu bỏ mạng trong tay huynh, chỉ e huynh khó lòng giải thích nổi.”

Sầm Đan Khê nhìn chăm chú vào môi hắn rồi lặng lẽ phân biệt từng lời.

Có lẽ hắn nói cũng có lý. Dù bị dao kề cổ, nhưng thiếu niên này vẫn không có ý định phản kháng, thế nên Sầm Đan Khê từ từ thu lại lưỡi dao.

Y luôn giỏi ngụy trang, dù bị dồn vào đường cùng cũng rất ít khi để lộ cảm xúc thật.

Y biết rõ hoàn cảnh của mình: Do ảnh hưởng từ huyết mạch nên trước khi trưởng thành, y chỉ là một cái bình hoa xinh đẹp nhưng mong manh dễ vỡ.

Vì vậy, khi chưa nắm giữ sức mạnh, y chỉ có thể lặng lẽ ẩn mình, làm sao để trông thật ngoan ngoãn vô hại nhằm tìm kiếm sự bảo vệ.

Chỉ là hôm nay không hiểu sao y lại không kiềm chế được, để lộ móng vuốt trước mặt người này.

Trực giác của y mách bảo rằng, người này không phải mối đe dọa.

Sầm Đan Khê ngẩng lên nhìn người trước mắt. Thật kỳ lạ, dù vừa bị y bóp cổ và kề dao vào cổ họng, nhưng người này vẫn không hề sợ y.

Không những không sợ mà ánh mắt nhìn y còn chứa một cảm xúc khó diễn tả.

Cảm giác này… là gì nhỉ?

Y còn chưa kịp suy nghĩ kỹ đã thấy người đối diện vẫn dùng ánh mắt đó nhìn mình, đôi mắt chợt lộ vẻ buồn bã. Người kia khẽ mở môi, nói điều gì đó: “Phản ứng gay gắt với người lạ như vậy, chắc hẳn những năm qua huynh đã chịu không ít khổ sở.”

“Ta biết huynh không định làm hại ta, chỉ là huynh quá sợ hãi thôi.”

“Để ta biến cho huynh xem một trò nhỏ.” Không biết hắn lấy đâu ra một nắm tro, khép hai tay lại rồi từ trong đám tro tàn bay ra một chú chim nhỏ màu đỏ rực: “Nếu sợ ta, để nó bầu bạn với huynh được không?”

Có lẽ bởi người này thực sự quá dịu dàng nên khiến Sầm Đan Khê sững người, ngây ngốc đón lấy chú chim nhỏ, đặt trong lòng bàn tay.

Rốt cuộc y cũng biết cảm xúc trong mắt người này là gì rồi.

Là thương xót.

Thiếu niên thấy Sầm Đan Khê nhận lấy chú chim nhỏ, liền được nước làm tới, kéo tay y lại, nhẹ nhàng vẽ một chữ trong lòng bàn tay y: “Ta tên A Di, chữ ‘Di’ trong ‘Đức Di Chương giả nhân Di Minh’.”

Nói xong, y tự mình nở nụ cười rạng rỡ: “Có người đến rồi, ta phải đi đây. Ca ca đừng quên ta nhé.”

Hắn còn chưa dứt lời, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa cốc cốc cốc, chấn động khiến chiếc chuông gió treo ở cửa kêu lên khe khẽ. Sầm Đan Khê chỉ mới phân tâm lúc, thiếu niên ấy đã biến mất chẳng còn tăm tích.

Y không nhịn được khẽ cong ngón tay lại.

Lòng bàn tay vẫn còn hơi ấm, mang theo cảm giác tê ngứa mơ hồ, minh chứng rằng vừa có người ghé qua.

Sầm Đan Khê cụp mắt, không muốn nghĩ ngợi thêm về cảm giác kỳ lạ này, bước tới mở cửa.

Người bên ngoài đội mưa mà đến, chẳng màng dáng vẻ mình lấm lem, chỉ cầm theo một chiếc dù giấy dầu nhỏ, khiến tóc và vai áo đều dính chút nước mưa.

Có lẽ khi nãy do người kia hạ cấm chế nên y không nhận ra ngoài trời đã mưa từ bao giờ.

Sầm Đan Khê mở cửa, ra hiệu mời người ấy vào tránh mưa, nhưng người nọ lắc đầu: “Không vào đâu, ta còn có việc phải làm, chỉ ghé qua xem đệ thế nào thôi.”

Thôi Tu Bình nhìn tiểu sư đệ trước mặt vẫn giữ nguyên dáng vẻ yên tĩnh, ngoan ngoãn như thường ngày. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn không nhịn được dặn dò thêm vài câu: “Đệ đã thấy vị khách mới dọn tới đối diện chưa? Tuy bảng Anh Tài chưa từng nhắc tới tên hắn, nhưng ta có trực giác, người này tuyệt đối không đơn giản. Thực lực không rõ, mục đích tới đây cũng không rõ, trước mắt đệ nên ít tiếp xúc thì hơn.”

Sầm Đan Khê ngoan ngoãn gật đầu rồi dùng thủ ngữ hỏi lại: “Sư huynh nghĩ, hắn có phải người xấu không?”

“Chuyện này à… sư huynh không dám tùy tiện phán đoán.” Thôi Tu Bình vừa nói vừa xoa đầu y: “Sư huynh chỉ mong đệ bình an, phòng ngừa trước thì vẫn hơn.”