Phản Diện Cái Gì? Đấy Là Vợ Ta

Chương 9

Ân Vân Độ lộ ra biểu cảm của một tên si tình đến ngốc nghếch, trong lòng điên cuồng nói với hệ thống: “Đệ ấy ngoan quá, nhưng hình như ta gọi đệ ấy mà đệ ấy không nghe được... Thật tội nghiệp. Đệ ấy dễ thương quá, yếu ớt quá, đệ ấy cần ta, ta phải bảo vệ đệ ấy, yêu thương đệ ấy, đưa đệ ấy về nhà…”

Hệ thống kinh hãi thốt lên: [Ngài không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài được! Ngài đang làm gì vậy?! Đó là phản diện đấy!!]

Ân Vân Độ hoàn toàn làm ngơ, chỉ đáp một cách chắc nịch: “Ta nghĩ... đây chính là nhất kiến chung tình.”

Hệ thống: [Nhất kiến chung tình?]

Ân Vân Độ kiên định: “Đúng vậy.”

Hệ thống: [Kiếp trước ngài và hắn đã quen nhau rồi.]

Ân Vân Độ bật cười: “Hóa ra ngươi cũng biết kiếp trước bọn ta đã quen nhau, vậy mà còn muốn nói xấu đệ ấy trước mặt ta?”

Hệ thống: [Phản ứng này là sao?! Ngài không nên đau lòng, gạt bỏ cái xấu rồi đưa hắn về chính đạo sao?!]

“Có thù báo thù, có oán báo oán, đó là điều ta đã dạy đệ ấy. Đệ ấy chưa từng làm gì sai cả.” Ân Vân Độ mỉm cười: “Chỉ là ta hơi vô dụng, chết sớm quá. Đệ ấy chỉ thay ta làm những điều ta muốn làm mà thôi, như vậy có gì sai?”

Hệ thống: [Ngài đã sớm đoán được phản diện là ai rồi sao?]

Ân Vân Độ chớp mắt: “Nguyện vọng của ta, ngoài người góa phụ của ta ra, còn ai có thể hoàn thành một cách hoàn mỹ như vậy chứ?”

Giọng nói cơ giới của hệ thống đầy phẫn nộ: [Vô phương cứu chữa! Vô phương cứu chữa! Ngài đúng là một... bíp...]

Hệ thống bị cấm ngôn.

Ân Vân Độ xoa xoa tay, nói với vẻ đầy hứng thú: “Đi bắt vợ nào.”

Nhưng hắn vừa bước được hai bước, một thanh dao nhạn linh đã từ đâu bay tới giữa không trung.

Ân Vân Độ giật nhẹ tai, không né tránh mà chỉ quạt nhẹ cây quạt xếp trong tay về phía sau. Chiếc quạt xếp gặp gió liền vỡ thành những giọt nước, lại tụ thành một thanh bảo kiếm tỏa hàn quang. Ân Vân Độ nắm chuôi kiếm, vung tay chém ngang, trực tiếp chặt thanh dao nhạn linh làm đôi.

“Ôi… Đây là con cái nhà ai mà lại không hiểu chuyện thế này.” Ân Vân Độ khẽ lắc thanh bảo kiếm trong tay, kiếm lập tức tan thành nước rồi ngưng tụ lại thành chiếc quạt xếp.

Hắn đá mũi chân vào nửa đoạn dao vỡ dưới đất, lưỡi dao vỡ bay ra với tốc độ mắt thường không thấy được. Một tiếng hét thảm vang lên từ phía sau.

Ân Vân Độ phe phẩy quạt xếp, mỉm cười quay đầu lại: “Sao có thể vứt dao lung tung như thế, nhỡ làm ai đó bị thương thì thật không hay.”

Phía sau, bên cạnh cổng nguyệt môn, một tu sĩ trẻ mặc y phục đệ tử nội môn của Lưu Vân Các bị lưỡi dao gãy xuyên qua cổ áo, ghim chặt vào tường. Ân Vân Độ nheo mắt nhìn khuôn mặt người đó rồi cười thành tiếng.

Quả nhiên là người quen.

Rõ ràng người kia bị lưỡi dao bay dọa cho mặt mày trắng bệch, nhưng vẫn mạnh miệng quát: “Ngươi dám làm vậy với ta, có biết cha ta là ai không?”

Gã còn chưa nói hết câu đã thấy một đám đệ tử áo lam ùn ùn kéo tới, người đứng đầu bước tới cung kính hành lễ với Ân Vân Độ: “Tại hạ là Thôi Tu Bình, đại đệ tử của Lưu Vân Các, tiếp đãi không chu đáo, mong công tử bỏ quá cho.”

“Những lễ tiết khách sáo thế này thì miễn đi.” Ân Vân Độ cười nhạt, dùng cây quạt xếp trong tay chặn lại động tác hành lễ của người nọ: “Vừa rồi ta đợi lâu quá, nghe nói Lưu Vân Các cảnh sắc sơn thủy tuyệt mỹ, liền muốn ra ngoài đi dạo, ngắm cảnh. Không ngờ lại đi lạc, vô tình bước nhầm vào đây.”

Nói xong, hắn đá nhẹ vào đoạn dao gãy dưới chân: “Không ngờ lại bị vị tiểu huynh đệ kia xem là kẻ trộm mà ném dao vào ta. Làm ta hoảng sợ chết đi được. May là ta tuy kém cỏi nhưng cũng biết vài chiêu phòng thân. Nhưng nếu thanh dao đó rơi trúng người khác…”

Hắn dừng lại một chút, phe phẩy quạt xếp: “Thì không biết có gây ra thương tích hay không.”

Thôi Tu Bình nhìn lướt qua người bị ghim vào tường rồi liếc nhìn thiếu niên dưới tán cây hoa không xa, sắc mặt tối sầm, chắp tay nói: “Ân công tử yên tâm, bổn các sẽ xử lý công bằng.”

Người bị ghim vào tường vừa được các đệ tử khác giải cứu, đã hằn học nhìn qua: “Thôi Tu Bình! Ngươi biết cái gì? Rõ ràng là hắn mưu đồ bất…”

Nhưng gã còn chưa kịp nói hết thì Thôi Tu Bình đã nhanh tay rút ra một lá bùa cấm ngôn, dán thẳng lên trán gã rồi điềm nhiên bảo: “Đưa nhị sư đệ lên Tư Quá Đài, ta sẽ đến sau.”

Người kia bị cấm không thể nói, chỉ có thể phát ra những âm thanh ú ớ, bị người khác kéo đi, nhưng vẫn ngoái cổ nhìn Thôi Tu Bình bằng ánh mắt phẫn nộ.

Thôi Tu Bình như thể đã quen với cảnh này, liền quay sang chắp tay: “Để Ân công tử chê cười rồi. Công tử mang theo tín vật quan trọng, mấy vị sư thúc đang chờ trong nghị sự đường, xin mời công tử đi theo ta.”

“Sư thúc?” Ân Vân Độ nghe ra điểm mấu chốt: “Các chủ đại nhân không có ở đây sao?”

Thôi Tu Bình đáp: “Sư tôn vẫn đang bế quan, gần đây không tiện tiếp khách.”

“Thì ra là vậy.” Ân Vân Độ gật đầu rồi vô thức ngoái lại, nhưng dưới tán hoa lúc nãy đã không còn bóng người.

Không sao cả… Con chim nhỏ đã được Sầm Đan Khê đưa đi rồi.

Hắn thu lại ánh mắt, giả vờ vô tình hỏi: “Không biết vị công tử dưới tán hoa vừa rồi là đệ tử của vị tiên tôn nào trong quý các? Thật đúng là khí chất xuất chúng, vừa nhìn đã không thể nào quên.”

“Không giấu gì công tử, thiếu niên đó chính là tiểu sư đệ của ta, cũng là nhi tử của gia sư.” Thôi Tu Bình áy náy nói: “Nhị sư đệ của ta ngưỡng mộ tiểu sư đệ nhưng không được đáp lại, gần đây tu hành xảy ra chút vấn đề, tính cách hơi cực đoan. Vì thấy không vừa mắt khi có người tiếp cận tiểu sư đệ nên mới mạo phạm đến công tử. Ta thay hắn nhận lỗi, mong công tử lượng thứ.”

Ân Vân Độ nghe mà muốn bật cười.

Cái gì mà hơi cực đoan? Kiếp trước, chính mắt hắn thấy kẻ kia vì không vừa ý người khác chạm vào Sầm Đan Khê mà trực tiếp chặt đứt hai tay người ta.

Sau đó cũng là Thôi Tu Bình ra mặt nhận lỗi, không tiếc nói lời hay, nhưng công lý thì không bao giờ thấy.

Trọng tiểu tiết, khuyết đại đức. Truyền thống của Lưu Vân Các, hắn hiểu mà.

Khi đến nghị sự đường, Ân Vân Độ trông thấy mấy khuôn mặt quen thuộc.

Kiếp trước, hắn không nhận ân tình của Ân Hoàn, một lòng cho rằng bản thân mình quang minh chính đại, không nên nhẫn nhịn. Vì vậy liền gỡ bỏ chiếc mặt nạ giả do Ân Hoàn đưa rồi mang khuôn mặt thật đi khắp nơi.

Sau đó, kỳ diệu thay, hắn vẫn sống sót ngoài đời được hai năm. Cho đến khi bị người của Lưu Vân Các bắt được, giam lại, xẻ thịt rút máu, trở thành nguyên liệu luyện đan.

“Vãn bối Ân Vân Độ, đệ tử Bắc Mang Tông, bái kiến chư vị tiền bối.” Hắn cúi mình hành lễ, đôi mắt cụp xuống giấu đi sát ý trong lòng.