Phản Diện Cái Gì? Đấy Là Vợ Ta

Chương 8

Người kia cười đắc ý, tỏ vẻ như đã nắm chắc phần thắng trong tay: "Ngươi cứ chờ mà xem, hắn sẽ tự mình quay về thôi."

Ân Vân Độ tức giận, đấm một quyền thẳng vào mặt hắn ta rồi nghiến răng nghiến lợi phun ra mấy chữ: "Thật là nực cười!"

Làm gì có con chim nào sinh ra đã bị nhốt trong l*иg? Nếu không phải bị người ta cắt mất đôi cánh, bắt giữ tàn hại thì làm sao nó lại không thể bay khỏi chiếc l*иg chật hẹp ấy?

Hắn quay đầu nhìn Sầm Đan Khê, thấy thiếu niên đứng trong cơn gió lạnh buốt, nhìn hắn bằng ánh mắt đầy vẻ hoảng sợ và ỷ lại.

"Không sao, không sao đâu, đừng sợ. Ta sẽ không bỏ ngươi lại, đừng nghe hắn nói nhảm." Ân Vân Độ lau sạch vết máu trên tay vào người tên thiếu các chủ kia rồi vội vã trấn an: "Chúng ta mau đi tiếp thôi, được không?"

Sầm Đan Khê gật đầu.

Lúc này Ân Vân Độ mới thở phào nhẹ nhõm.

Sầm Đan Khê không nên bị giam giữ trong một không gian nhỏ hẹp như vậy. Bên ngoài còn cả một thế giới rộng lớn, y xứng đáng được nhìn thấy.

____

"Ân công tử, mời đi lối này."

Tiểu đệ tử phụ trách tiếp đón cứ liên tục nhìn chằm chằm vào nửa mảnh ngọc bội trong tay Ân Vân Độ, thận trọng nói: "Vừa rồi đã có sư huynh đi thông báo, xin công tử ở đây chờ một lát. Nếu cần gì thì cứ sai bảo tại hạ là được."

Ân Vân Độ gật đầu ngồi xuống, mỉm cười nói với tiểu đệ tử: "Không cần phải khách sáo như vậy, ta không có việc gì cần ngươi làm đâu. Cứ đứng mãi ở đây chẳng phải rất mệt sao?"

Dường như tiểu đệ tử có chút do dự, chắc hẳn đã được ai đó dặn dò kỹ càng.

Có người trông chừng thì không ổn rồi… Hắn còn việc phải làm đây.

Ân Vân Độ giả vờ như vô tình dùng ngón cái và ngón trỏ khẽ vê lại, một luồng khói nhạt không một tiếng động tỏa ra, lặng lẽ bị tiểu đệ tử hít vào mũi.

Thấy ánh mắt người kia dần trở nên mơ màng, Ân Vân Độ mới thấp giọng nói: "Nghe nói núi sông của Lưu Vân Các đẹp như tranh vẽ, ta muốn tự mình đi dạo một vòng. Mong tiểu huynh đệ giúp ta một việc, đừng để ai quấy rầy."

Tiểu đệ tử gật đầu, loạng choạng bước ra ngoài.

"Khách quý muốn uống trà Thanh Vụ mới hái mùa xuân này, mau đi lấy!"

"Nơi này để ta canh chừng."

Quả nhiên vẫn còn người theo dõi.

Ân Vân Độ vừa nghe động tĩnh bên ngoài vừa nhẹ nhàng xòe bàn tay, giữ lại vài con chim nhỏ giấu trong tay áo. Hắn bước đến bên cửa sổ, đẩy nhẹ rồi vung tay, bốn năm con sẻ nhỏ đồng loạt bay ra ngoài.

Chờ khi xung quanh không còn động tĩnh, hắn mới phe phẩy quạt, ung dung bước ra cửa.

"Đa tạ." Ân Vân Độ cười tủm tỉm vỗ vai tiểu đệ tử canh cửa rồi thản nhiên rời đi.

Đi được vài bước, hắn thò tay vào túi gấm cha hắn đưa, bốc ra một nắm tro, rót linh lực vào, bóp nhẹ một cái, một chú chim nhỏ đỏ rực liền vỗ cánh bay lên.

"Quá chói mắt rồi." Ân Vân Độ dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào chú chim. Sắc đỏ lập tức biến mất, chỉ còn lại chú sẻ núi xám xịt.

Con sẻ nhỏ bay phía trước dẫn đường, Ân Vân Độ cầm quạt thong thả theo sau.

[Đinh! Cách phía trước tám trăm mét, rẽ phải. Đang tiếp cận nhân vật mục tiêu. Sinh mạng chỉ có một, xin ký chủ cẩn thận!]

Một giọng nói bất chợt vang lên trong đầu khiến Ân Vân Độ khựng chân lại, suýt chút nữa tưởng có đệ tử Lưu Vân Các xuất hiện.

Cái thứ này đúng là không có cảm giác tồn tại, từ ngày đầu tiên đưa ra mấy nhiệm vụ kỳ quái đã im bặt, đến mức hắn quên mất có cái gọi là hệ thống.

"Nhân vật mục tiêu?" Vì sắp được gặp người mình tìm kiếm nên tâm trạng Ân Vân Độ khá tốt, hắn hỏi thêm: "Có phải là ‘phản diện’ mà ngươi từng nói không?"

Hệ thống lạnh lùng đáp: [Phải.]

Ân Vân Độ nhếch môi cười:

"Hôm nay tâm trạng ta rất tốt. Nếu gặp được người ta cần tìm thì chắc sẽ đi xem thử phản diện trông thế nào."

Không rõ vì lý do gì, hệ thống im lặng không đáp.

Khi đi thêm một đoạn, hệ thống lại vang lên tiếng cảnh báo:

[Cảnh báo! Cảnh báo! Cách mục tiêu chưa đầy năm trăm mét! Xin ký chủ cẩn trọng!]

Ân Vân Độ bật cười: "Vị huynh đài phản diện này đáng sợ đến vậy sao? Hắn từng làm gì khiến ngươi kinh hãi như thế?"

Hệ thống giữ giọng đều đều, cố gắng nhắc Ân Vân Độ cảnh giác.

[Phản diện tính tình bất ổn, kiếp trước từng tàn sát cả ngàn tu sĩ trong Tiên Minh. Ba tông môn đứng đầu trong tứ đại tông môn đều bị hắn huyết tẩy, nước sông U Minh đỏ thẫm máu, trăm năm không trong. Thi thể la liệt, không có đất chôn.]

"Không chôn được thì thiêu đi." Ân Vân Độ cười nhạt: "Kiếp trước khi cha nương ta chết, đến một sợi tóc cũng không còn. Đám người đó chết đi còn để lại thi thể, cho dù thiêu thì vẫn có tro, như thế đã may mắn hơn cha nương ta rất nhiều rồi, có gì mà than trách."

Thấy Ân Vân Độ không động lòng, hệ thống lại nói tiếp:

[Không chỉ vậy, hắn còn lập ra Quy Nhất Tông, ép các môn phái quy về một mối, bắt buộc các tông môn gửi người thừa kế đến bái sư. Đồng thời quy định ngày người thừa kế học thành chính là ngày đổi giao quyền lực giữa cũ và mới.]

"Chín chín quy về một, cái tên hay thật." Ân Vân Độ tấm tắc khen: "Tất cả tu sĩ thiên hạ đồng sư đồng môn, việc thiên hạ đại đồng lại được thực hiện trước tiên trong giới tu chân. Vị huynh đài này quả nhiên là kỳ nhân."

Có lẽ hệ thống đã bị chọc giận nên im bặt. Còn Ân Vân Độ thì vui vẻ đi theo chú sẻ nhỏ băng qua hành lang uốn khúc, rẽ qua cổng trăng, trước mắt hiện ra một khu vườn tràn đầy sắc xanh.

Những cây hoa không tên nở rộ sắc nhạt, dưới bóng cây có một thiếu niên.

[Cảnh báo! Cảnh báo! Cách mục tiêu chưa đầy ba mươi mét! Báo động cấp một! Báo động cấp một!]

Ân Vân Độ mặc kệ hệ thống hò hét, chỉ đặt ánh mắt lên người thiếu niên trước mặt.

Thiếu niên đó trông khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, khuôn mặt non nớt dịu dàng, trên người mặc một bộ y phục trắng thêu hoa văn kim tuyến. Bóng y thấp thoáng giữa vòm hoa, im lặng nhìn chú sẻ nhỏ xám đáp xuống vai mình.

Cổ họng Ân Vân Độ khẽ chuyển động, khẽ gọi một tiếng: "Sầm Đan Khê!"

Sầm Đan Khê không nghe thấy, nhưng vẫn chú ý đến hắn. Vẻ mặt y đờ đẫn, môi mấp máy, nhưng lại chẳng thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Trông vừa ngoan ngoãn lại vừa đáng thương.