“Đúng vậy, làm cha con mất mặt muốn chết.” Ân Hoàn tùy tiện đáp lại vài câu: “Nhưng may mà mấy năm nay con không còn nhảy nhót lung tung nữa, ngoan ngoãn nằm ngủ vài năm rồi tỉnh.”
Sau đó Ân Hoàn ném nửa miếng ngọc bội về phía nhi tử: “Ta và tên ngốc đó ân oán đã lâu, không muốn gặp lại hắn nữa. Con tìm lúc rảnh rỗi thay ta trả cái này lại đi.”
Không cùng môn phái, không cùng huyết thống, vậy mà dám giao phó người thừa kế cho ông, nếu không phải hoàn toàn tin tưởng thì e rằng khó mà làm được điều này.
Nhưng việc ôm lấy người thừa kế của tông môn khác để bảo vệ cũng chẳng khác gì tự chuốc lấy phiền phức, bị cuốn vào chuyện nhà người khác. Nếu thực sự ân oán đã lâu, vậy tại sao ông lại nhận lấy công việc khổ cực này?
Hắn nghĩ mãi không ra ân oán đời trước là gì, cũng chẳng muốn nghĩ thêm.
Ân Vân Độ cất nửa miếng ngọc bội đi. Hắn vốn đã định đòi tro cốt từ tay Ân Hoàn xong sẽ đến Lưu Vân Các tìm người, việc trả ngọc bội cũng coi như tiện tay làm luôn.
Ân Hoàn không nói thêm gì nữa, trông có vẻ say lắm rồi. Ân Vân Độ vận linh lực, định giúp ông giải rượu nhưng lại thôi.
Có lẽ ông muốn say thêm chút nữa.
___
Ân Vân Độ không quen biết các chủ hiện tại của Lưu Vân Các, nhưng với các chủ đời tiếp theo thì hắn lại rất quen thuộc.
Kiếp trước, lúc hắn bị bắt chính là thời điểm Lưu Vân Các chuyển giao quyền lực giữa các chủ cũ và mới. Cả môn phái đều đang bận rộn chuẩn bị cho đại lễ kế vị của tân các chủ.
Dù chỉ mang nửa huyết mạch Phượng Hoàng, nhưng máu thịt của hắn vẫn là bảo vật quý giá để luyện đan và pháp khí.
Hắn bị canh giữ nghiêm ngặt, cứ cách vài ngày sẽ có người đến lấy máu và thịt.
Ngoài đám hạ nhân bận rộn qua lại ra, còn một người thường xuyên đến nhìn hắn.
Người ấy mặt mày ngây thơ non nớt, trông chỉ khoảng hơn mười tuổi. Y không nói nhiều, chỉ thích dùng đôi mắt trong trẻo đen trắng rõ ràng mà nhìn chằm chằm vào những vết thương nơi máu thịt bị cắt đi của hắn.
Những kẻ canh giữ Ân Vân Độ vô cùng cung kính thiếu niên này, đều cúi đầu gọi một tiếng “Công tử”.
Sau này, qua lời đồn của đám hạ nhân, Ân Vân Độ mới biết được người này là vị hôn phu của con trai tân các chủ, hôn kỳ đã được định, chỉ chờ ngày lành tháng tốt để thành thân.
Vị thiếu các chủ kia thỉnh thoảng cũng đi cùng, nhưng không bao giờ vào trong, chỉ đứng bên ngoài, nói với giọng lạnh lùng không vui: “Sầm Đan Khê, ngươi cứ thích đến cái nơi dơ bẩn này làm gì? Mau qua đây!”
Thấy Sầm Đan Khê không thèm để ý đến mình, hắn ta liền thô lỗ kéo tay y lôi đi. Đám hạ nhân xung quanh dường như đã quen với cảnh tượng này, chỉ cúi đầu im lặng.
Thiếu niên bị kéo lảo đảo vài bước, tay áo rộng thùng thình của thân hình gầy gò lay động, để lộ cổ tay chằng chịt vết thương.
Ân Vân Độ đã quá quen thuộc với những vết sẹo ấy. Đó chính là dấu vết sau khi bị lóc thịt xương mà lành lại.
Lúc ấy, hắn mới nhận ra vì sao đây là lần đầu tiên hắn bị bắt, nhưng những kẻ ở Lưu Vân Các lại có kỹ thuật mổ xẻ máu thịt hắn thuần thục đến vậy, thậm chí ngay cả thuốc cầm máu, kéo da mọc thịt cũng đã chuẩn bị sẵn từ trước.
Hóa ra trước hắn, đã có người chịu khổ nạn này.
Cái gọi là hôn sự, e rằng cũng là bị ép buộc.
Có lẽ thiếu niên ấy cũng mang huyết mạch đặc biệt giống hắn, nhưng xem ra còn đáng thương hơn. Không chỉ phải chịu khổ hình mà còn vì dung mạo xinh đẹp mà bị ép kết đạo lữ với kẻ thù.
Nghĩ đến đây, Ân Vân Độ không nhịn được mà nhìn Sầm Đan Khê thêm một cái.
Thật sự rất đẹp… Vẻ đẹp yếu ớt như đóa hoa tàn úa rơi rụng, mỏng manh dễ vỡ.
Vì vậy, nhân lúc đại lễ kế vị của tân các chủ khiến việc canh gác lỏng lẻo, hắn lặng lẽ hỏi thiếu niên đang ngồi ngây ngốc nhìn mình: “Có muốn đi cùng ta không?”
Sầm Đan Khê nghiêng đầu, nhìn hắn bằng đôi mắt trong trẻo thuần khiết như đang suy nghĩ gì đó rồi mới hỏi: “Nhưng ta sắp thành thân rồi. Ngươi đưa ta đi bây giờ có phải là bỏ trốn không?”
Ân Vân Độ bị ánh mắt ấy nhìn đến mức ngẩn ngơ, nhất thời không thốt ra được lời nào. Một lúc lâu sau, hắn mới nghe được chính mình lắp bắp: “Là… là bỏ trốn…”
Chỉ khi nghe thấy chính mình nói ra, hắn mới nhận ra bản thân đã nói gì. Nhưng lời đã thốt ra ấy, muốn đổi ý cũng không kịp nữa.
Có ích kỷ thì đã sao… Hắn đã quan sát vị hôn phu của Sầm Đan Khê đối xử với y chẳng ra gì. Đây không phải phá hoại nhân duyên, mà là cứu người ra khỏi biển lửa.
Chỉ là giờ đây hắn thấy có vẻ như mình đã làm hỏng chuyện. Lời vừa rồi nói ra chẳng khác nào một tên vô lại, khiến Sầm Đan Khê không sợ hãi mà chạy mất cũng đã là may.
Nhưng ngay sau đó, Sầm Đan Khê lại đặt tay mình vào tay hắn.
“Đưa ta đi trốn đi.”
Y nói vậy.
Trái tim Ân Vân Độ phút chốc như ngừng đập rồi lại dồn dập vang lên.
Hắn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé đặt trong lòng bàn tay mình.
Sầm Đan Khê là người hắn đưa đi, vậy hắn phải có trách nhiệm bảo vệ y thật tốt.
Lần đầu tiên, chàng trai trẻ vốn luôn xem nhẹ chuyện tình cảm lại có ý nghĩ “Ta muốn bảo vệ một người cả đời".
Nhưng điều khiến hắn không ngờ tới chính là người đầu tiên của Lưu Vân Các phát hiện ra sự bất thường và truy đuổi bọn họ lại là vị thiếu các chủ có vẻ ngoài ngu ngốc và kiêu ngạo kia.
Có lẽ vì đến quá vội vàng nên hắn ta không mang theo bất kỳ ai, chỉ một thân một mình đứng chặn đường.
“Sầm Đan Khê, có phải ta đối xử với ngươi quá tốt rồi không? Mau qua đây!” Sắc mặt người kia âm trầm, linh lực ngưng tụ: “Bây giờ ngươi qua đây, ta sẽ giải thích với phụ thân rằng ngươi bị kẻ xấu bắt đi. Nhưng nếu ngươi còn không biết hối cải, đợi phụ thân đến, ta cũng không cứu nổi ngươi.”
Ân Vân Độ kéo Sầm Đan Khê ra sau lưng rồi lạnh lùng nói: “Mạnh miệng thế làm gì? Ngươi có thể sống sót trở về mà tố cáo hay không còn chưa biết đâu.”
Sắc mặt thiếu các chủ khó coi đến cực điểm, hắn ta lập tức rút đao chém tới. Ân Vân Độ giơ kiếm đỡ đòn, hai người nhanh chóng giao chiến.
Ân Vân Độ không muốn lãng phí thời gian ở đây, cũng may vị thiếu các chủ này chỉ có vẻ ngoài dữ tợn, nhưng thực chất toàn là mấy chiêu hoa mỹ vô dụng. Gặp phải kẻ như Ân Vân Độ, người từng liều mạng chạy trốn và đánh nhau nhiều năm, hắn ta hoàn toàn không phải đối thủ. Vậy nên chưa đến một khắc, hắn ta đã bị Ân Vân Độ dùng chính thanh đao của mình ghim xuống đất, không thể động đậy.
“Thế nào?” Ân Vân Độ xoay nhẹ cán đao rồi lạnh lùng hỏi: “Cảm giác lưỡi đao đâm vào da thịt có dễ chịu không?”
Thiếu các chủ đau đến mồ hôi lạnh túa ra, môi run rẩy nhưng vẫn cười lạnh, nhìn Ân Vân Độ châm biếm: "Ngươi nghĩ rằng ngươi mang hắn đi… hắn có thể ở bên ngươi được bao lâu?"
"Chim được nuôi trong l*иg son, rời khỏi chiếc l*иg vàng, rời khỏi kẻ ngày ngày đút thức ăn đến tận miệng sẽ không thể sống nổi được đâu."