"Chẳng phải bộ này rất hợp khí chất tiên phong đạo cốt sao..."
Ân Hoàn không đợi hắn nói hết liền tự tìm một góc ngồi xuống, chống cằm nhìn hắn từ trên xuống dưới rồi bình luận: “Nhìn con có vẻ không có gì đáng ngại nữa...”
Kiếp trước, Ân Hoàn chẳng có cơ hội nói được nhiều như vậy.
Lúc ấy vừa tỉnh lại, Ân Vân Độ đã đòi rời đi để tìm người của Tiên Minh tính sổ, nhưng bị Tạ Kiến Ẩn cản lại, giam lỏng trong tông môn. Ân Hoàn hay tin, tức tốc từ bên ngoài trở về, còn Ân Vân Độ thì dồn hết cơn giận bị kìm nén lên phụ thân.
Khi cuộc cãi vã một chiều kết thúc, Ân Hoàn chỉ lẳng lặng lắng nghe, sau đó phất tay bảo Tạ Kiến Ẩn đừng cản nữa, để hắn đi.
Hai vị sư huynh thì dễ đối phó, nhưng Ân Hoàn thì không.
Làm sao giải thích để che đậy những hành động bất thường của hắn đây?
Ân Vân Độ đang chần chừ suy nghĩ xem bắt đầu từ đâu thì hai bình rượu đã xuất hiện trước mặt.
"Uống không?" Ân Hoàn rút từ đâu đó ra hai vò rượu, vẻ mặt thản nhiên như không có ý định truy hỏi gì thêm.
Những gì hắn chuẩn bị sẵn trong đầu giờ không còn tác dụng nữa.
Sau đó Ân Vân Độ bị lôi lêи đỉиɦ núi chính của Bắc Mang Tông, cùng phụ thân uống rượu.
"Kiến Ẩn nói con không nhớ được chuyện trước đây?"
Ân Vân Độ ôm vò rượu, khẽ đáp: "Vâng."
"Không nhớ được cũng chẳng sao. Ta không có ý định quản con quá nhiều. Con muốn đi đâu, muốn làm gì thì cứ việc." Ân Hoàn uống một ngụm rượu lớn, rượu chảy dọc theo cổ xuống, làm ướt vạt áo phía trước của ông.
"Phụ thân." Ẩn Vân Độ gọi khẽ: "Nếu có việc con không biết mình có nên làm hay không thì phải làm thế nào?"
Ân Hoàn vẫn giữ vẻ mặt bất cần: "Nhân sinh đa khổ, tựa như vầng trăng sáng, thường khuyết khó tròn. Thế sự làm sao toàn vẹn, chẳng hối hận đã là khó cầu. Nếu không biết một việc có nên làm hay không thì hãy nghĩ xem nếu không làm, liệu có hối tiếc không. Nếu có thì cứ làm."
"Vậy nếu con làm sẽ bị cả thiên hạ chống lại thì sao..."
"Con nghĩ rằng cha con khổ luyện trăm năm để có tu vi này là vì điều gì?"
Ông đưa tay che mắt, bất ngờ bật cười ngông nghênh: "Thê tử đã sớm rời xa, chỉ còn lại một tiểu nhi tử bé bỏng. Thế gian này nợ cha con ta quá nhiều. Trời có sập xuống, ta sẽ chống thay con. Ta muốn xem thử ai dám động đến nhi tử của ta. Ta không yêu cầu gì ở con, chỉ có một điều..."
"Sống cho tốt, đừng chết là được."
Ân Vân Độ chợt nhận ra, dù kiếp trước hắn không làm loạn một phen, Ân Hoàn cũng sẽ để hắn rời đi.
Hắn nhớ lại cách người này chết ở kiếp trước, Ân Hoàn thực sự đã một mình chống đỡ cả bầu trời, không chỉ cho hắn, mà còn cho vô số sinh linh dưới trần gian.
Hắn nhìn phụ thân mình thật sâu, không nhịn được khuyên: "Sau này đừng làm anh hùng nữa."
Ân Hoàn cười cợt, không mấy bận tâm:
"Nếu ta không thích làm anh hùng thì đã chẳng gặp được mẫu thân con rồi."
"Lúc mới nhặt được đệ ấy, đệ ấy chỉ là một con chim non bé tí, trông sống dở chết dở. Ta nâng niu chăm sóc, dốc lòng nuôi dưỡng, cuối cùng cũng nuôi lớn được..."
Ân Hoàn bất chợt dừng lại, dường như nhớ đến điều gì đó mà không nói tiếp nữa.
Trong câu chuyện này, hẳn còn những chuyện xưa mà Ân Vân Độ chưa từng biết đến.
Lúc còn nhỏ, hắn chỉ cảm thấy cha nương hắn rất kỳ lạ, rõ ràng gặp mặt là cãi nhau ầm ĩ, nhưng lại có thể sinh ra hắn.
Bây giờ nghĩ lại, kể từ sau khi Phượng Quyết tiếp nhận chức tộc trưởng, người không thể rời khỏi Thang Cốc nữa. Nếu không phải Ân Hoàn đến gây chuyện thì e rằng cả đời này họ sẽ không còn cơ hội gặp nhau.
Nếu tộc trưởng chỉ chăm chăm muốn rời khỏi, tự nhiên sẽ làm tộc dân bất mãn. Quan hệ bất hòa hay vì yêu sinh hận, tất cả đều là làm ra cho người ngoài xem. Những đòn giao đấu giữa họ có bao nhiêu phần là oán hận, bao nhiêu phần là nỗi nhớ nhung, chỉ có hai người mới biết rõ.
Họ chẳng có chỗ để nói, đều là bất đắc dĩ.
Ân Hoàn không nói gì thêm, chỉ tiếp tục uống rượu. Ân Vân Độ thì yên lặng ngồi bên cạnh.
Cuối cùng, Ân Hoàn thở dài một tiếng:
"Thôi, chim con nuôi lớn rồi là để nó bay đi."
Ông tháo chiếc túi gấm bên hông xuống rồi lại cởi luôn chiếc nhẫn ngọc bích ở ngón tay cái ra, giao cả hai vào tay Ân Vân Độ:
"Trong túi gấm là tàn tro của con khi niết bàn, nhớ giữ cẩn thận. Nhẫn ngọc này thì chứa vài lá bùa, đan dược, pháp khí nhỏ, cứ cầm mà chơi."
Ân Vân Độ cầm túi gấm, cảm thấy có gì đó không đúng về trọng lượng. Hắn mở ra xem, phát hiện bên trong còn có một nửa miếng ngọc bội.
"Cha, cái này là gì vậy?" Tại sao lại để ngọc bội chung với tro của hắn?
"À à, cái này..." Ân Hoàn nhận lại miếng ngọc, vuốt ve vài cái rồi nói: "Đây là tín vật mà một cố nhân đã nhờ cậy. Hắn nói nếu hắn chết sớm, hãy dùng tín vật này, tùy tiện viện cớ nào đó để đối phó mấy trưởng lão ở Lưu Vân Các rồi mang nhi tử của hắn về nuôi dưới gối ta, tránh khỏi tranh đấu trong tông môn. Đợi đứa bé bình an lớn đến mười sáu tuổi thì đưa về để kế thừa y bát của hắn..."
Ân Vân Độ nghe đến tên môn phái quen thuộc, động tác bỗng khựng lại.
Ân Hoàn nhìn hắn một cái rồi nói tiếp: "Tuy ta với người ấy từng là bằng hữu cũ, nhưng lại có vài oán hận chưa giải nên vốn không muốn nhận lời. Nhưng nhìn con lúc đó thích đứa trẻ ấy vô cùng, cứ ôm mãi không chịu buông nên nghĩ rằng nhận về cũng tốt, coi như có bạn chơi cùng con."
"Ôm mãi không buông?" Ân Vân Độ nghe mà rùng mình: "Là chuyện khi nào vậy?"
"Đại khái là lúc con năm sáu tuổi... Ta cũng không nhớ rõ lắm." Ân Hoàn nói một khoảng thời gian mơ hồ: "Đứa bé đó nhỏ hơn con một hai tuổi, tính ra giờ cũng mười tám, mười chín rồi. Hiện tại người bạn kia vẫn chưa chết, hẳn là không cần ta nuôi con trai giùm nữa."
Ân Vân Độ bắt được mấu chốt, đứa bé đó nhỏ hơn hắn một hai tuổi, bây giờ mười tám mười chín, vậy theo cách tính của cha hắn thì hiện nay y đã hai mươi tuổi.
Còn cái gọi là lúc năm sáu tuổi, chẳng phải là vào năm thứ năm, thứ sáu sau khi hắn niết bàn sao?
Khi hắn tỉnh lại, thân thể đã trưởng thành hai mươi tuổi. Hắn quên mất rằng sau khi niết bàn, cơ thể phải từ từ lớn lên lại. Trong những năm hắm chưa có ý thức, cơ thể không chỉ cử động được mà còn đi ôm chặt người ta không buông sao?
Ân Vân Độ rùng mình một cái, hóa ra hắn không nằm yên mà làm một kẻ ngốc không đủ hồn phách nhưng vẫn chạy nhảy được suốt hai mươi năm!
"Cha..." Ân Vân Độ khó khăn mở lời: "Hai mươi năm mà con không tỉnh táo đó, con gặp ai cũng ôm sao?"