Con đường mà người khác cần hàng trăm năm mới hoàn thành, hắn chỉ mất vài chục năm đã đi hết.
“Phong lưu vận tú”, “Thiên phú kỳ tài" những lời ca tụng như vậy không ngừng rơi vào đầu hắn. Trong một thời gian, hắn trở thành thiếu niên anh kiệt được cả giới tu chân săn đón.
Rất nhiều môn phái liên tục đưa cành ô-liu đến mời hắn gia nhập, nhưng hắn đều lần lượt từ chối. So với việc vào môn phái rồi chịu ràng buộc bởi quy tắc tông môn, hắn vẫn thích độc hành hơn, thỉnh thoảng trở lại Bắc Mang Tông làm chốn dừng chân.
Theo năm tháng, dung mạo của hắn càng ngày càng có nét giống với Ân Hoàn.
Mỗi lần gặp mặt, hắn đều thấy Ân Hoàn vừa nhìn mặt vừa sờ đầu mình rồi lẩm bẩm: “Hình như cũng không phải quá xanh…”
Ngoài việc trở về Bắc Mang Tông, thỉnh thoảng hắn cũng quay lại Thang Cốc thăm mẫu thân.
Chỉ có điều, hắn không còn được phép vào Thang Cốc nữa mà chỉ có thể gặp người ở trong rừng bạch đồng ngoài cốc.
Thang Cốc nằm gần Đông Hải, bên bờ biển có hai cây đại thụ.
Hai cây đại thụ này không mọc thẳng tắp mà xoắn xuýt lấy nhau, uốn lượn vươn dài, tựa như đang không ngừng hướng đến phía bên kia trời.
Ân Vân Độ nhìn chăm chú đến xuất thần rồi hỏi Phượng Quyết: “Thưa mẫu thân, đó là cây gì vậy ạ? Lúc nhỏ con đã hỏi nhiều lần, nhưng người không bao giờ trả lời con.”
Phượng Quyết nói có phải hắn rảnh rỗi quá rồi không, cây thì là cây, cần gì phải có tên, sau đó đưa cho hắn một quả trứng, bảo hắn mang theo bên mình để ấp.
Ân Vân Độ kinh ngạc: “Mẫu thân, người và phụ thân con sinh thêm đệ đệ hay muội muội sao? Khi nào vậy?”
Phượng Quyết một tát văng hắn qua hai ngọn núi: “Sinh ra ngươi đã là cái nghiệp ta tạo từ tám đời trước rồi.”
Một vị tế tư tốt bụng bên cạnh Phượng Quyết giải thích cho hắn rằng quả trứng này là nhặt được. Nhưng tộc Phượng Hoàng không cho phép giữ lại ngoại tộc trong Thang Cốc. Ngay cả Ân Vân Độ vốn là nhi tử của tộc trưởng, nhưng vì mang nửa dòng máu ngoại tộc cũng phải bị trục xuất khỏi tộc trước khi trưởng thành, huống chi là một quả trứng lai lịch bất minh.
Nhưng Phượng Quyết lòng dạ mềm mỏng, không nỡ vứt quả trứng ra ngoài hoang dã để yêu quái đi qua ăn mất nên giao cho hắn mang đi.
Hắn đành nhận lấy quả trứng, tự an ủi mình rằng, biết đâu trong quả trứng này lại nở ra một đại mỹ nhân, sau này có thể làm phu nhân của hắn.
Tiếc thay, quả trứng còn chưa kịp nở thì biến cố đã ập đến.
Thần hỏa của Phượng Hoàng khi niết bàn thiêu đỏ cả phương Đông, nhưng lại bị Nhược Thủy dập tắt. Ma thú không rõ nguồn gốc kéo đến như che trời lấp đất, cả giới tu chân rơi vào đại loạn.
Tiên Minh ban bố lệnh truy sát, nói rằng tộc Phượng Hoàng cấu kết với Ma Vực, mưu đồ nô dịch nhân tộc. Từ đó, tộc Phượng Hoàng bị xem như ma tộc, gặp là gϊếŧ, hơn nữa còn phải dùng Nhược Thủy tiêu hủy tro tàn, không để chúng có cơ hội niết bàn.
Khi Ân Vân Độ nghe tin Thang Cốc bốc cháy thì đã muộn. Khi hắn chạy đến, Phượng Hoàng hỏa đã thiêu trụi rừng bạch đồng.
Hắn tận mắt chứng kiến hai cây đại thụ xoắn xuýt bên bờ biển đổ ầm xuống, một nỗi sợ không tên bao trùm lấy hắn.
Khi đó, trong đầu hắn là những tiếng ầm ầm vang vọng, mắt hắn tối sầm lại, cơ thể lạnh toát, run rẩy không ngừng, tựa như cả thế giới đã mất đi mọi âm thanh. Lại giống như có thứ gì đó đang gào thét đau đớn, làm linh hồn hắn không ngừng run rẩy.
Hắn không thể tự chủ mà quỳ sụp xuống, thở dốc từng ngụm lớn. Trong đầu hắn bỗng hiện lên một suy nghĩ, hắn thậm chí còn chưa kịp hỏi mẫu thân rốt cuộc hai cây đó tên là gì.
Khi cảm giác ngột ngạt qua đi, hắn phát điên lao vào trong tìm mẫu thân, tìm tế tư, tìm những người thân quen...
Nhưng tất cả đã muộn. Hắn chẳng tìm được ai cả, trái lại còn kinh động đến đám người của Tiên Minh đang canh giữ tại đó, khiến hắn bị truy sát suốt dọc đường.
Lúc này, Ân Vân Độ vẫn mang theo quả trứng mà Phượng Quyết giao cho. Hắn có một nửa huyết thống Phượng Hoàng, nếu không bị Nhược Thủy tiêu hủy thì vẫn có cơ hội niết bàn, nhưng quả trứng thì không.
Vì vậy trong lúc chạy trốn, hắn đã tìm một nơi có linh khí dồi dào để tạm dừng chân rồi an trí quả trứng trong một sơn động.
Hắn hỏi người địa phương, một lão nông nói nơi này gọi là Đan Khê, nghe nói từng có tiên nhân ghé qua.
Ân Vân Độ ghi nhớ tên nơi này. Nếu hắn may mắn không chết thì sẽ quay lại tìm quả trứng. Còn nếu chẳng may mất mạng trên đường đào thoát, quả trứng này đã có kết giới của hắn bảo vệ, hẳn sẽ an toàn cho đến khi nở ra. Nhưng sau khi phá vỏ thì sống chết ra sao, chỉ còn nhờ vào vận số.
Hắn không còn thời gian để tính toán thêm cho quả trứng. Chính hắn hiện tại cũng khó mà bảo toàn tính mạng.
Vận may của hắn nửa tốt nửa xấu. Tốt ở chỗ phụ thân hắn, Ân Hoàn đang đi tìm hắn và đã tìm được. Xấu ở chỗ là khi tìm thấy hắn thì hắn đã bị vây đánh đến chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng.
Hắn chưa kịp thấy Ân Hoàn giải quyết đám người kia thế nào thì đã tắt thở mà chết.
Cũng may Ân Hoàn là phụ thân ruột của hắn, sẽ không đổ Nhược Thủy lên thi thể khiến hắn tiêu tan nên hắn có thể thuận lợi niết bàn.
Khi hắn tỉnh lại đã là hai mươi năm sau.
Ân Vân Độ lặng lẽ nghĩ, nếu là kiếp trước, thời điểm này hắn đang làm gì?
Tỉnh lại rồi phát điên, thề phải gϊếŧ sạch đám tay sai Tiên Minh, đối đầu với phụ thân, vì bất đồng mà rời nhà bỏ đi. Vài năm sau bị một tông môn bắt giữ, giam lại, sau đó gặp được người mà đến khi chết hắn vẫn không yên lòng.
Nghĩ đến đây, Ân Vân Độ thoáng ngây người.
Tính ra lúc này, Sầm Đan Khê hẳn là mới chỉ mười bảy, mười tám tuổi.
Hắn cảm thấy bản thân có nghĩa vụ phải tìm người ấy sớm hơn, sau đó bảo vệ đệ ấy thật tốt.
"Tông chủ."
"Vấn an Tông chủ."
Bên ngoài cửa vang lên âm thanh mơ hồ, Ân Vân Độ lập tức rời khỏi dòng ký ức, trong lòng đoán chắc hẳn phụ thân hắn đã trở về.
Khi cửa phòng bị đẩy ra, Ân Vân Độ nhìn ra ngoài, phát hiện hai tiểu đệ tử canh gác trước cửa đã không còn ở đó, có lẽ đã bị Ân Hoàn sai đi.
Ân Hoàn vẫn như trước, khoác trên mình bộ tiên bào màu xanh thẫm thêu chỉ vàng, mái tóc được búi hờ bằng một cây trâm ngọc xanh biếc. Dáng vẻ của ông trông không giống một chưởng môn uy nghiêm, mà như một công tử nhà quyền quý chưa từng trải sự đời.
Ân Hoàn vừa bước vào phòng, chưa nói gì đã kinh ngạc thốt lên: “Sao con lại ăn mặc trông già cỗi thế này? Đến cả các bà lão ở Nam Ung Tông cũng không diện kiểu này.”
Phụ thân trở về quá đột ngột, Ân Vân Độ còn chưa kịp buông dụng cụ chăm sóc hoa cỏ trong tay xuống. Hắn cúi đầu nhìn bộ áo vải thô trên người mình, cũng không cảm thấy có chỗ nào không ổn.