Từ Đại Gia Trăm Tỷ Xuyên Vào Thế Giới Thú, Đối Tượng Được Cô Nuôi Dưỡng Tranh Giành Đến Phát Điên

Chương 5.2: Cái gọi là lạnh lùng của Tu Sát, đúng là chẳng đáng là gì

Cô lén lút nhìn điện thoại một chút, quả nhiên phát hiện thanh máu của Tu Sát đã đầy rồi.

Thật sự hiệu quả!!!

Đúng là phải dùng cách cho ăn!

Mễ Nguyệt âm thầm quyết định, sau khi về nhà nhất định sẽ tích trữ thật nhiều đồ ăn trong không gian hệ thống để tiện bề "đút lót" mọi lúc mọi nơi.

Thấy gương mặt Mễ Nguyệt nở nụ cười rạng rỡ, Tu Sát nhất thời đơ người. Quả thực, vị Pháp sư Nguyệt này trông rất đẹp.

Mễ Nguyệt thấy Tu Sát thất thần, liền giơ tay quơ quơ trước mặt anh, sau đó bắt đầu ra dấu:

(Sắp di cư rồi, cần chuẩn bị nhiều đồ ăn. Anh hiểu ý không?)

Không nói được nên việc trao đổi thật sự phiền phức.

Tu Sát cảm thấy tâm trạng mình hơi lạ, tự nhiên lại thấy Pháp sư Nguyệt với đôi mắt sáng ngời, ra sức múa may để diễn đạt trông có chút… dễ thương.

Nhưng nghĩ kỹ lại, từ "dễ thương" sao có thể gắn với một người được xem là "nam nhân" như Pháp sư Nguyệt chứ?

“Tôi sẽ chuẩn bị đủ đồ ăn cho chuyến di cư. Cô có thể đi được rồi.”

Mễ Nguyệt đang say sưa ra dấu, nghe câu “đuổi khéo” của anh thì lập tức ngớ người, gương mặt đang rạng rỡ bỗng cứng đơ.

Cô cúi đầu, im lặng rời khỏi căn nhà tranh.

Tu Sát nhìn theo bóng lưng rời đi của cô, đôi mắt hơi nheo lại, trong lòng có chút cảm giác khó tả, nặng nề, khó chịu đến kỳ lạ.

Ông Ô Nhĩ nhìn chiếc bánh mì trên tay, không khỏi cảm thán:

“Nguyệt là một đứa trẻ tốt, chỉ tiếc rằng tóc đen bẩm sinh bị xem là điềm gở.”

“Nó vừa sinh ra đã bị vứt bỏ. Nếu không phải Pháp sư Khiết nhặt về thì có lẽ đã sớm làm mồi cho thú dữ trong rừng rồi.”

“Nếu sau này có thể giúp đỡ, con hãy để mắt đến nó nhiều hơn. Ông thấy tộc trưởng là kẻ không kính sợ thần thú, chưa chắc đã đối xử tử tế với Nguyệt.”

Ông Ô Nhĩ nhỏ giọng căn dặn cháu trai mình.

Tu Sát mím môi, không đáp lời.

Ở một bên khác, trở về căn nhà tre, Mễ Nguyệt liền dịch chuyển về hiện đại. Cô ngồi trên giường, ôm lấy hai chân, cảm giác tâm trạng có chút sa sút.

Cảm giác giống như mình có ý tốt nhưng lại bị đối phương xem như trò hề.

【Nhận được 10 điểm cảm ơn từ nam nhân Tu Sát, hiện tổng điểm cảm ơn là: 10.】

Niềm vui bất ngờ từ 10 điểm cảm ơn nhanh chóng xua tan tâm trạng ủ rũ của Mễ Nguyệt.

“Hệ thống, sử dụng 10 điểm cảm ơn!”

Mễ Nguyệt cảm nhận được cơ thể yếu ớt mềm nhũn ban nãy dần có sức sống hơn. Đôi mắt cô đỏ hoe, cơ thể mình thật sự đang tốt lên.

So với sức khỏe và tuổi thọ của mình, sự lạnh nhạt của Tu Sát đúng là chẳng đáng là gì.

Lau khô nước mắt, Mễ Nguyệt trang điểm thật tỉ mỉ, xách theo chiếc túi yêu thích và ra ngoài mua sắm.

Để kiếm thêm điểm cảm ơn và công đức, Mễ Nguyệt quyết định sẽ cùng tộc Hổ di cư.

Trên đường di cư, cô sẽ lặng lẽ quan tâm đến Tu Sát, khiến anh mỗi khi nghĩ đến mình sẽ tràn đầy lòng biết ơn, sau đó chuyển hóa thành điểm cảm ơn.

Di cư lại còn gặp đại hạn, dọc đường ăn ở đi lại đều không thể thiếu.

Mễ Nguyệt đi thẳng đến trung tâm thương mại lớn nhất thành phố. Tòa nhà hơn chục tầng với hàng trăm cửa hàng bên trong, có thể đáp ứng mọi nhu cầu của khách hàng.

Hôm nay là ngày làm việc nên không đông người lắm. Mễ Nguyệt trực tiếp đi thang máy lên tầng 5.

Tầng 5 là khu đồ thể thao với đủ loại cửa hàng từ đồ tập, thiết bị gym đến dụng cụ câu cá, đồ dùng dã ngoại.

Di cư chắc chắn phải đi bộ nhiều, đôi giày rất quan trọng. Cô mua cho mình vài đôi giày chạy marathon chuyên dụng, còn mua thêm vài đôi cho Tu Sát.

Vì không biết kích cỡ chân anh, nên cô mua đủ các cỡ giày nam. Dù sao cũng sẽ có cỡ vừa.

Sau đó, cô lại vào cửa hàng đồ dã ngoại mua lều, túi ngủ, túi nước… Cuối cùng, cô xuống tầng hầm siêu thị mua thêm rất nhiều đồ ăn.