Từ Đại Gia Trăm Tỷ Xuyên Vào Thế Giới Thú, Đối Tượng Được Cô Nuôi Dưỡng Tranh Giành Đến Phát Điên

Chương 6.1: Chỉ là một con dê tế thần mà thôi

Vì mua quá nhiều đồ, quản lý khách hàng của trung tâm thương mại đích thân lái xe giao tận nhà cho Mễ Nguyệt.

Trước khi rời đi, anh ta còn nhiệt tình để lại danh thϊếp:

“Cô Mễ, sau này nếu có nhu cầu gì, cô cứ liên hệ với tôi. Trung tâm của chúng tôi còn hỗ trợ mang sản phẩm đến tận nhà để lựa chọn nữa.”

Mễ Nguyệt lịch sự nhận lấy danh thϊếp:

“Cảm ơn, sau này nếu cần tôi sẽ tìm anh.”

Tiễn người xong, Mễ Nguyệt đổ ập lên giường, thở phào một hơi thật dài.

Mệt thật, nhưng mà vui!

Nếu là một tuần trước, cái thân người yếu như sên của cô, đến việc xuống nhà cũng thấy khó, thì làm gì dám mơ đến chuyện đi dạo mua sắm như thế này.

Dù cũng mệt, nhưng cảm giác này khác hoàn toàn với sự mệt mỏi do bệnh tật gây ra.

Đã lâu rồi cô chưa được đi mua sắm lâu đến vậy. Thật sự rất hoài niệm cảm giác này.

Nghỉ ngơi một lát, Mễ Nguyệt bắt đầu sắp xếp đồ. Những thứ nhẹ nhàng cô xếp vào vali, còn đồ cồng kềnh thì thu hết vào không gian hệ thống.

Hệ thống ban đầu chỉ có một mét khối, nhưng nhờ có tiền, cô mạnh tay nâng cấp lên hẳn 200 mét khối.

Số đồ cô mua lần này chỉ lấp đầy một góc nhỏ trong không gian mà thôi.

Ở một nơi khác, trong văn phòng tổng tài sáng rực ánh đèn.

Một trợ lý mặc vest chỉnh tề đang cung kính báo cáo với tổng tài nhà mình:

“Tổng giám đốc Lý, mấy ngày gần đây dòng tiền chi tiêu của tiểu thư có chút bất thường. Ngài có muốn xem qua không ạ?”

Lý Hướng Dương xoa xoa ấn đường:

“Bất thường chỗ nào?”

“Dạ, tổng chi tiêu trong mấy ngày nay đã lên đến 5,9 triệu.” Trợ lý đưa tập tài liệu đã chuẩn bị sẵn.

Lý Hướng Dương xem qua bảng chi tiêu, thấy khoản nào cũng hợp lý, không có gì đáng ngờ.

“Tiểu thư dạo này thế nào?”

“Dạ, tinh thần của tiểu thư rất tốt. Hôm nay còn đi trung tâm thương mại mua rất nhiều đồ.”

“Nếu vậy thì không cần bận tâm. Cứ để ý tình hình sức khỏe của cô ấy, có chuyện gì thì báo ngay cho tôi.”

“Vâng ạ.”

Sau khi trợ lý rời đi, Lý Hướng Dương tháo kính, dựa lưng vào ghế. Anh vừa muốn gặp cô, lại vừa sợ phải đối diện với cô, nên chỉ có thể âm thầm theo dõi tình hình như thế này.

Sau một đêm ngon giấc, Mễ Nguyệt chuẩn bị sẵn sàng khi bộ tộc Hổ bắt đầu di cư.

Cô khoác lên mình chiếc váy dài làm từ da thú, đặc trưng của các Pháp sư. Bộ váy che kín toàn bộ cơ thể cô, bên trong còn quấn thêm lớp áo bó sát dày dặn, khiến người ngoài rất khó nhận ra giới tính thật của cô.

Tuy nhiên, vì thời tiết quá nóng, Mễ Nguyệt đã cắt váy ngắn đến tận đầu gối.

Cô hoàn toàn không nhận ra rằng đôi chân dài, trắng nõn của mình đang trở thành tâm điểm chú ý trong đám đông.

Tu Sát nhìn đôi chân chói mắt kia mà thầm nhíu mày.

Tộc trưởng bộ tộc Hổ bước tới gần Mễ Nguyệt, giọng sang sảng hỏi:

“Thưa Pháp sư Nguyệt, chúng ta nên di cư về hướng nào?”

Mễ Nguyệt giơ tay, chỉ về hướng nam.

“Được, tôi biết rồi.” Lần này, tộc trưởng không còn nghi ngờ cô nữa.

Ông ta hô lớn một tiếng, cả bộ tộc Hổ hơn trăm người bắt đầu tiến về phía nam.

Đi về hướng nam suốt cả buổi sáng, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu. Thể trạng của Mễ Nguyệt vốn không khỏe, đôi chân bắt đầu mỏi nhừ, bước đi loạng choạng.

Nhưng vì là một Pháp sư "không được phép nói chuyện", cô chỉ có thể cắn răng chịu đựng, lặng lẽ tụt xuống cuối đoàn.

Các cô gái trong bộ tộc Hổ cũng không chịu nổi việc đi bộ đường dài như vậy, hầu hết đều được bạn đời, cha hoặc anh em cõng đi.

Con đường trong thế giới thú không hề bằng phẳng, chỗ thì đầy đá, chỗ lại lồi lõm, còn có cả dốc nhỏ.

Đến một đoạn dốc, Mễ Nguyệt không thể chịu nổi nữa, chân trượt một cái, ngã ngửa ra sau.

Cô sợ đến mức nhắm tịt mắt, chuẩn bị tinh thần đón cơn đau nhức nhối. Nhưng giây sau, cả người lại rơi vào một vòng tay ấm áp.

“Cẩn thận.”

“Pháp sư Nguyệt, cháu có sao không?” Ông Ô Nhĩ cũng vội vã chạy tới, đầy lo lắng.