Từ Đại Gia Trăm Tỷ Xuyên Vào Thế Giới Thú, Đối Tượng Được Cô Nuôi Dưỡng Tranh Giành Đến Phát Điên

Chương 5.1: Cái gọi là lạnh lùng của Tu Sát, đúng là chẳng đáng là gì

Tại bộ tộc Hổ, trên một mảnh đất trống xa khu vực trung tâm.

Dù tối qua đã ghé qua căn nhà tranh này, nhưng sáng nay khi nhìn rõ nơi ở đơn sơ trước mắt, Mễ Nguyệt vẫn cảm thấy có chút chấn động nho nhỏ trong lòng.

Những gia đình khá giả trong bộ tộc Hổ đã dùng đá xây tường, vậy mà Tu Sát vẫn đang ở trong ngôi nhà với tường đất sét.

Cô bước tới cửa, nhẹ nhàng gõ lên cánh cửa gỗ mỏng manh.

“Ai đấy?”

Cửa gỗ mở ra, một ông lão gầy gò xuất hiện.

Đôi mắt màu hổ phách của ông ấy đã đυ.c ngầu, nhưng khi nhìn rõ người đến, ông ấy lập tức quỳ xuống hành lễ.

“Tôi, Ô Nhĩ, nam nhân của tộc Hổ, bái kiến Mễ Nguyệt.”

Ngay lúc Ô Nhĩ vừa khuỵu gối, Mễ Nguyệt nhanh chóng đỡ ông ấy dậy.

Cô lắc đầu ra hiệu không cần hành lễ.

Tộc trưởng và những người khác trong tộc hành lễ với cô thì cô còn chấp nhận được, nhưng để một ông lão đáng tuổi ông nội mình quỳ lạy, cô thật sự không đành lòng.

“Mễ Nguyệt đến tìm Tu Sát sao?”

Cô gật đầu.

“Tu Sát ra ngoài săn rồi, cô tìm nó có việc à?”

Mễ Nguyệt vừa lắc đầu lại gật đầu, làm Ô Nhĩ không biết nói gì.

Đúng lúc đó, bụng ông phát ra một tiếng “ùng ục” phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong căn nhà.

Ô Nhĩ hơi đỏ mặt, cúi đầu nói:

“Xin Mễ Nguyệt tha lỗi.”

Mễ Nguyệt mím môi, rút từ túi da bên người ra một chiếc bánh kem bơ.

Ngay lập tức, mùi thơm ngọt ngào của kem tràn ngập cả căn nhà tranh, khiến mũi Ô Nhĩ bất giác hít hít vài cái.

Khi ông ấy nhận ra hành động của mình, mặt càng đỏ hơn, cúi đầu tự trách mình già cả mà chẳng biết xấu hổ.

Một bàn tay nhỏ bé mềm mại vỗ lên vai ông ấy, món ăn thơm nức mùi bơ được đặt trước mặt ông ấy.

Ánh mắt Mễ Nguyệt đầy chân thành.

“Cái này... cho tôi à?” Ô Nhĩ kinh ngạc.

Thứ thơm ngon như vậy, ông ấy chưa từng nhìn thấy bao giờ. Dường như được làm từ bột mì, còn có cả đường.

Bột mì và đường chỉ dành cho những người phụ nữ đã sinh nở hoặc các tiểu thư ở bộ tộc cao cấp, sao một ông già già yếu như ông ấy lại xứng đáng được ăn?

“Không cần đâu, cô cứ giữ lại mà ăn, tôi không đáng để nhận.”

Nhìn nụ cười đầy cay đắng trên mặt Ô Nhĩ, lòng Mễ Nguyệt như thắt lại.

“Cái này... tôi không nhận được đâu.”

Một người quyết đưa, một người không dám nhận.

Hai người bắt đầu cuộc chiến giằng co không hồi kết.

“Ông ơi, hai người đang làm gì thế?”

Tu Sát xuất hiện ở cửa, trên vai vác một con dê gầy trơ xương.

Thấy anh, Mễ Nguyệt lập tức quăng cái bánh kem trong tay, chạy ngay tới bên cạnh Tu Sát.

(Đúng là ông già cứng đầu, muốn cho ông ấy miếng ăn mà khó ghê. Nhà tôi còn cả đống, ăn mạnh bạo vào đi!)

Ô Nhĩ sợ cái bánh bị hỏng, vội vàng nhặt lấy:

“Cái này...”

Nghe thấy lời than thở của Mễ Nguyệt, gân xanh trên trán Tu Sát giật giật.

“Ông ơi, nhà Mễ Nguyệt còn nhiều lắm, ông cứ nhận đi.”

Ô Nhĩ vẫn còn do dự.

Mễ Nguyệt thì chẳng có tâm trạng đôi co nữa, chỉ tay vào vết thương trên lưng Tu Sát, rồi chỉ sang con dê.

“Vết thương của cháu đỡ nhiều rồi, không ảnh hưởng đến việc săn bắn đâu.”

(Thương tích lành rồi mà sao thanh máu vẫn chưa đầy nhỉ?)

Mễ Nguyệt cắn môi suy nghĩ, rồi hỏi hệ thống trong đầu.

Hệ thống: [Thưa chủ nhân, thanh máu thể hiện tinh thần, khí lực và sức khỏe của đối tượng. Ngoài thương tích, bệnh tật, thì tâm trạng và đói khát cũng ảnh hưởng đến thanh máu.]

Mắt cô sáng lên, lập tức lấy thêm một chiếc bánh kem khác, bóc lớp vỏ rồi đưa thẳng tới miệng Tu Sát.

(Này, ăn đi.)

Hành động khó hiểu của cô làm Tu Sát ngơ ngác, nhưng dưới ánh mắt mong chờ của cô, anh đành cúi đầu cắn một miếng.

Độ mềm mịn và vị ngọt thanh lập tức khiến vị giác của anh bừng tỉnh. Đây là hương vị mà trước giờ anh chưa từng nếm qua.

Ngọt thật. Mềm thật.

Thấy Tu Sát ăn hết cả cái bánh, Mễ Nguyệt mới yên tâm.