Tộc trưởng nghe vậy, mặt càng thêm sắt lạnh.
“Bản tộc trưởng có việc cần bàn với Pháp sư Nguyệt, cậu mau rời khỏi đây!”
“Thưa tộc trưởng, Pháp sư Nguyệt là chủ nhân căn nhà này. Ngài ít ra cũng phải hỏi ý kiến cô ấy chứ.”
Mọi người đồng loạt quay sang nhìn Mễ Nguyệt.
Cô nhếch môi cười, vẫy tay với Tu Sát, ra hiệu ngồi cạnh mình.
Tu Sát ngoan ngoãn ngồi xuống, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, chẳng nói năng gì thêm.
Thấy Mễ Nguyệt nhất quyết giữ Tu Sát ở lại, tộc trưởng âm thầm nghiến răng.
“Pháp sư Nguyệt, tôi đến đây muốn hỏi bộ tộc Hổ tiếp theo phải làm thế nào. Thần thú có chỉ thị gì không?”
(Nếu không phải bộ tộc Thỏ bị hạn hán đến mức diệt vong, thì ông ta còn lâu mới hạ mình đến đây.)
Cô nhẹ nhàng gõ một cái xuống đất.
Một chiến binh bên cạnh tộc trưởng cuối cùng không nhịn được mà thốt lên:
“Thần thú thật sự có chỉ thị! Ngài ấy nói gì?”
Mễ Nguyệt đã biết từ hệ thống hôm qua rằng bộ tộc Hổ phải di cư về phương Nam mới tìm được đường sống, nếu không thì cả tộc sẽ đối mặt với thảm họa diệt vong.
Cô nhẹ nhàng dùng hai ngón tay gõ xuống đất, thầm nghĩ: (Chỉ có di cư mới giữ được mạng thôi.)
Tu Sát kinh ngạc:
“Di cư sao? Chuyện nghiêm trọng đến vậy à?”
Mễ Nguyệt nhìn anh với ánh mắt đầy tán thưởng, gật đầu mạnh một cái.
“Gì cơ! Đã đến mức phải di cư rồi ư?”
“Vài ngày trước, tộc Sói Tuyết cũng đã bắt đầu rời khỏi nơi ở cũ rồi. Tộc trưởng, chúng ta thật sự phải di cư à?”
Tộc trưởng Hổ nghiêm mặt hỏi:
“Nếu không di cư thì sẽ thế nào?”
Mễ Nguyệt đưa ba ngón tay lên, sau đó lại lắc đầu nguầy nguậy.
Mọi người không hiểu ý cô, liền nhìn sang Tu Sát, hy vọng anh sẽ giải thích được.
Tu Sát cảm thấy áp lực nặng nề, lắp bắp:
“Ba ngày? Hay ba tháng?”
(Ba năm tới vùng đất này sẽ không có lấy một giọt mưa, không di cư thì chỉ có chết mà thôi.)
“Ba năm liền không có mưa ư?”
Mễ Nguyệt gật đầu xác nhận.
Tộc trưởng Hổ nghiêm mặt hỏi lại:
“Mễ Nguyệt, cô chắc đây là ý chỉ của thần thú chứ?”
Cô nhíu mày, bực bội phẩy tay: (Không tin thì thôi, cút đi! Chết cũng đáng!)
Ý đuổi người của cô rõ ràng như vậy, chẳng cần Tu Sát phiên dịch.
Trong lòng Tu Sát thầm nghĩ:
(Sao cô ấy cứ thích nói từ "chết" thế nhỉ? Kỳ quặc ghê!)
Nếu anh từng trải qua cảm giác biết mình mắc bệnh nan y, trải nghiệm các giai đoạn từ lạnh nhạt, sụp đổ, muốn tự tử rồi từ từ chấp nhận, thì anh cũng sẽ chẳng còn sợ chữ “chết” nữa đâu.
(Phiền chết mất!)
Hiện tại, Mễ Nguyệt cực kỳ ghét những hành vi không coi trọng sinh mạng.
Sao có người muốn sống lại không được, còn kẻ khác thì cứ tìm đến cái chết chứ?
Thấy cô có vẻ cáu kỉnh, thêm vào uy lực sấm sét hôm qua, tộc trưởng Hổ cùng vài người bèn ngoan ngoãn rút lui.
Ngoài căn nhà tre, đám nam nhân trong tộc Hổ sốt ruột nhìn về phía tộc trưởng:
“Tộc trưởng, chúng ta thật sự phải di cư sao?”
“Ba năm đại hạn, không di cư chỉ có nước chết thôi.”
Khi cả bọn còn đang lo lắng, Tu Sát đã lẳng lặng rời đi để vào rừng săn bắn.
Xác nhận qua hệ thống rằng khu vực quanh nhà tre không có người lạ, Mễ Nguyệt lập tức quay về phòng ngủ.
Ban nãy mọi thứ gấp gáp, cô chưa kịp ăn sáng, giờ bụng đói kêu rồn rột.
Nhà không còn người giúp việc, cô đành gọi đồ ăn giao tận nơi.
Tinh bột và đồ ngọt luôn làm người ta vui vẻ, vì vậy cô nhanh chóng đặt vài chiếc bánh kem bơ, còn chuyển khoản thêm tiền tip, ghi chú rõ là cần giao gấp.
Trong lúc chờ đồ ăn, cô mở ứng dụng “FlyChat” ra kiểm tra, phát hiện thanh máu của Tu Sát vẫn chưa đầy, trong lòng lo lắng không yên.
(Lần đầu nuôi thú cưng điện tử, đúng là không có tí kinh nghiệm gì cả. Đừng để xảy ra chuyện gì không may, không thì kế hoạch kéo dài mạng sống của mình sẽ tan thành mây khói mất!)