Ở góc khuất không một bóng người, Mễ Nguyệt lén lút dùng điện thoại quay về hiện đại.
Cô nàng háo hức chọn ngay tính năng sử dụng 10 điểm cảm ơn vừa kiếm được.
【10 điểm cảm ơn đang được kích hoạt…】
Giống như lần trước, một dòng năng lượng ấm áp lan tỏa khắp cơ thể, cuốn trôi mọi mệt mỏi. Những cơn đau ê ẩm biến mất, sức lực như được nạp lại đầy.
Thậm chí, ngay cả hành động hít thở đơn giản cũng không còn làm cô cảm thấy khó nhọc.
Từ khi mắc bệnh, Mễ Nguyệt phải chịu đựng đủ loại đau đớn, thường xuyên chóng mặt. Đến những việc nhỏ nhặt như tắm rửa, uống nước hay pha trà cũng khiến cô phải thở dốc.
Nhưng giờ thì mọi thứ rõ ràng đã được cải thiện.
Sau một thời gian dài bị hành hạ bởi bệnh tật, chỉ cần tốt lên một chút thôi cũng đủ để tâm trạng cô vui vẻ.
Nhân dịp này, cô tắm một trận thật sảng khoái rồi chìm vào giấc ngủ ngon lành.
Một đêm ngon giấc, Mễ Nguyệt bị đánh thức bởi tiếng chuông và rung báo từ điện thoại.
Đinh đông~~~
【Tộc trưởng bộ tộc Hổ sẽ đến nơi ở của Pháp sư Nguyệt trong giây lát. Xin ký chủ mau chóng quay về!!!】
【Đếm ngược 5 phút】
Không còn cách nào khác, cô đành nhận mệnh. Dậy, rửa mặt qua loa, mặc lại bộ áo dài bằng da thú hôm qua rồi lập tức truyền tống trở về thế giới thú.
【Đếm ngược 5, 4, 3, 2, 1.】
Vừa kịp ngồi xếp bằng trong căn nhà tre, ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân.
Tộc trưởng bộ tộc Hổ cung kính quỳ gối ngoài cửa, cúi đầu nói:
“Tộc trưởng bộ tộc Hổ xin được diện kiến Pháp sư Nguyệt.”
Bên trong vang lên tiếng cây trúc gõ xuống sàn nhà. Chỉ một tiếng thôi, là dấu hiệu đồng ý.
Tộc trưởng bộ tộc Hổ với vẻ mặt nghiêm nghị, được một chiến binh lực lưỡng bên cạnh đỡ dậy. Ông ấy chậm rãi đẩy cửa tre, bước vào.
Không gian bên trong tràn ngập mùi hương của tre. Một người trẻ tuổi, tóc đen dài đến thắt lưng, dáng vẻ trung tính không phân biệt nam hay nữ, đang ngồi xếp bằng trên sàn. Hai tay đan lại, đặt lên đầu gối.
Vẻ siêu phàm thoát tục của người trẻ tuổi khiến ánh mắt của tộc trưởng lóe lên một tia lạnh lùng.
(Tộc trưởng thầm nghĩ: Đúng là một đứa trẻ bị bỏ rơi vì mang tóc đen, biểu tượng của điềm gở. Nếu không phải nhờ may mắn được Pháp sư Khiết nhận nuôi, lại thêm thần thú hiển linh ngày hôm qua, thì ông ta – một tộc trưởng – đâu cần phải đến đây thấp giọng như thế này.)
Mễ Nguyệt, từ nhỏ đã quen với cảnh cha cô bôn ba trên thương trường, nhìn thấy đủ mọi thủ đoạn của những doanh nhân mưu mô. Vì vậy, những biểu cảm giấu kín của tộc trưởng bộ tộc Hổ không thể nào qua được mắt cô.
“Pháp sư Nguyệt, hôm qua tôi vô năng, không thể ngăn cản hành vi vượt lễ của tộc nhân. Hôm nay tôi đến đây tạ tội, mong ngài rộng lượng tha thứ cho họ.”
Tộc trưởng đứng trong nhà, mặt lạnh như tiền, giọng nói nghiêm nghị. Bên cạnh ông ta, vài chiến binh to cao trông như sẵn sàng gây chiến hơn là xin lỗi.
Mễ Nguyệt thầm nghĩ: (Coi thường ai chứ coi thường mình là lầm rồi. Mình giàu mà! Đổi thêm vài tia sét quật chết bọn họ thì có gì khó?)
Vẫn giữ vẻ mặt bình thản, cô khẽ nâng cằm, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào tộc trưởng.
Những chiến binh theo sau ông ta bất giác lo lắng, định mở miệng nhưng lại bị ánh mắt của tộc trưởng ngăn lại.
Mễ Nguyệt lắc đầu ngán ngẩm: (Cứng đầu ghê! Vậy thì xem ai lì hơn ai.)
Bên ngoài căn nhà tre, Tu Sát vừa bước đến thì nghe được câu nói này.
Giọng nói lanh lảnh mang theo chút kiêu kỳ, chẳng phải của Pháp sư Nguyệt thì còn ai?
Thật ra là do ông nội anh nghe tin tộc trưởng dẫn người đến đây, không yên tâm nên mới bảo anh qua xem thử.
Không ngờ, người nhìn gầy gò yếu đuối vậy mà gan lớn, không hề sợ trước trận thế của tộc trưởng.
Tu Sát: “Chiến binh Tu Sát của bộ tộc Hổ bái kiến Pháp sư Nguyệt.”
Cô cười thầm: (Người mình nuôi đây rồi, tất nhiên phải gặp!)
Bất chấp gương mặt ngày càng đen kịt của tộc trưởng, Tu Sát từ tốn bước vào nhà tre.
“Tên nhóc, cậu tới đây làm gì?”
“Hôm qua, cảm tạ Pháp sư Nguyệt đã cứu mạng. Hôm nay tôi đến đây để báo ân.”