Ở thế giới này, các giống đực thường không mặc áo. Hơi thở nóng hổi của Mễ Nguyệt phả lên cơ bắp cuồn cuộn của Tu Sát, khiến anh cảm nhận được một cảm giác chưa từng có.
Hô hấp của anh khựng lại, cơ bắp bất giác cứng ngắc, thân hình thẳng đơ, theo bản năng ngả người ra sau.
Mễ Nguyệt, người vốn hiếm khi tiếp xúc gần gũi với giống đực, cảm nhận sự thay đổi của Tu Sát cũng thấy hồi hộp lạ thường. Tuy nhiên, cô vẫn cố gắng giữ bình tĩnh để hoàn thành nốt việc băng bó.
Cơ thể Tu Sát càng ngả ra sau theo động tác của cô, tạo khoảng cách ngày một xa.
Trong đầu Mễ Nguyệt đang định phàn nàn thì bất chợt cơ thể mất trọng lực.
(Tiêu rồi, mình hết sức rồi.)
Ngay sau đó, Mễ Nguyệt không có điểm tựa, trực tiếp ngã vào lòng Tu Sát, má cô đập thẳng vào l*иg ngực rắn chắc của anh.
Tu Sát cũng hoảng loạn không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy một mùi hương nhàn nhạt dễ chịu xộc thẳng vào mũi, khiến đầu óc anh trở nên mơ màng.
Anh cắn mạnh đầu lưỡi để lấy lại tỉnh táo, rồi vội đưa tay đẩy người trong lòng ra. Tay vừa chạm đến thì nhận ra một cảm giác mềm mại, trơn mượt.
Không tin nổi, anh lại... lén sờ thêm một cái.
Quả nhiên cảm giác khác xa với cơ thể thô ráp của những giống đực suốt ngày săn bắn như anh.
Mễ Nguyệt: (Này, đồ ngốc, sờ chỗ nào thế hả?)
Cô bực mình ngồi bật dậy, ném đống băng còn thừa vào người anh. Đôi mắt to tròn như viên đá đen nhìn anh trừng trừng.
Cô dựa vào bức tường đất vàng thở dốc, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.
Trong lòng, Mễ Nguyệt tự giễu: (Hừ, cái cơ thể vô dụng này, làm gì cũng mệt.)
Trong ánh sáng lờ mờ, tai của Tu Sát đỏ bừng nhưng được bóng tối che đi. Anh biết phản ứng vừa rồi của mình có phần thái quá, bèn cúi đầu xin lỗi:
"Xin lỗi, tôi... tôi không cố ý."
Rồi anh quan sát thấy sắc mặt không ổn của cô, vội hỏi:
"Mễ Nguyệt, cô không khỏe à?"
Nhưng người trước mặt chỉ khoanh tay, hừ lạnh một tiếng, bày tỏ sự bất mãn.
Tu Sát bắt đầu lo lắng, nhưng khi cố dịch người, vết thương sau lưng lại bị kéo đau nhói.
"Ai da!"
Mễ Nguyệt cảm nhận được điện thoại trong túi đang rung, bất đắc dĩ thở dài.
Cô phẩy tay ra hiệu cho Tu Sát đừng động đậy, rồi lấy ra thuốc hạ sốt và kháng viêm, dùng tay diễn giải cách uống.
Đôi tay nhỏ của cô lướt qua lại làm Tu Sát hoa mắt chóng mặt. (Viên đỏ là hạ sốt, viên xanh là kháng viêm. Tôi khó khăn lắm mới cứu được anh, uống thuốc đàng hoàng vào, đừng có chết đấy!)
Tu Sát: “…”
Anh mím môi, nắm chặt hai lọ thuốc trong tay, nhỏ giọng nói:
"Cảm ơn cậu, Mễ Nguyệt."
[Đã nhận được 10 điểm cảm kích từ giống đực Tu Sát. Hiện tại điểm cảm kích: 10.]
[Đã nhận được 10 điểm công đức từ giống đực Tu Sát. Hiện tại điểm công đức: 20.]
Nghe thông báo từ hệ thống, tâm trạng u ám của Mễ Nguyệt lập tức tan biến, sức lực cũng trở lại một chút. Ánh mắt cô nhìn Tu Sát lấp lánh như có sao.
"Mễ Nguyệt, cô làm sao thế?"
Cô lắc đầu, mỉm cười, đưa tay sờ trán anh.
Tu Sát không ngờ cô lại chạm vào mình, động tác muốn né tránh lại bị những chuyện vừa xảy ra trước đó kiềm lại.
Và thế là, anh cảm nhận được một thứ ấm nóng mềm mại áp lên trán mình. Ngước lên, anh có thể thấy rõ mạch máu xanh dưới cổ tay cô.
Cô trắng thật, còn trắng hơn bất kỳ giống đực nào anh từng thấy, thậm chí còn trắng hơn cả một số giống cái.
(Hừm, hết sốt rồi, chắc không chết được đâu nhỉ.)
Tu Sát: “…”
(Sao Mễ Nguyệt lúc nào cũng lo mình sẽ chết vậy?)
Từ trước đến nay, Mễ Nguyệt luôn xa cách với mọi người, nhưng hôm nay lại bất ngờ quan tâm anh, còn nửa đêm chạy đến trị thương. Có lẽ vì ban ngày anh đã đưa nước cho cô nên cô cảm kích chăng? Nhưng thật ra Mễ Nguyệt không biết rằng nước đó là do ông nội anh dặn anh đưa.
Nhìn hai lọ thuốc trắng trong tay, khóe môi Tu Sát khẽ cong, tự cười nhạo chính mình. (Mình thế này thì làm sao mà được thần linh để mắt đến cơ chứ.)