Từ Đại Gia Trăm Tỷ Xuyên Vào Thế Giới Thú, Đối Tượng Được Cô Nuôi Dưỡng Tranh Giành Đến Phát Điên

Chương 3.1: Người như anh mà cũng được thần linh ưu ái sao?

Trong lúc mê man, Tu Sát mơ hồ nghe được một giọng nói, theo phản xạ liền hé miệng. Mễ Nguyệt thuận lợi nhét viên thuốc vào.

Thuốc hạ sốt đắng ngắt tan dần trong miệng, khiến đôi lông mày rậm của Tu Sát khẽ cau lại. Anh định há miệng nhổ ra, thì bất ngờ một dòng nước mát ngọt lành từ từ chảy vào cổ họng.

Trong cơn mơ hồ, anh hé mắt, thấp thoáng thấy một đôi mắt như hồ thu, cùng khuôn mặt với ngũ quan tinh tế. Xen lẫn trong không khí là mùi hương hoa nhàn nhạt, nhưng cơn sốt cao nhanh chóng khiến anh lịm đi lần nữa.

“Ngất rồi thì càng tốt, không nói chuyện thì không nói!” Mễ Nguyệt lẩm bẩm trong lòng, bắt đầu xử lý vết thương.

Vết thương của Tu Sát là do dã thú cào xé, rất sâu, vùng xung quanh đã sưng tấy và nhiễm trùng, cần khử trùng và băng bó gấp. Nhưng cô không chắc có cần tiêm phòng dại hay uốn ván không, mà mấy loại thuốc này thì cô làm gì có.

Mễ Nguyệt âm thầm tính toán: (Lần sau về hiện đại phải chuẩn bị sẵn vài liều, mấy người ở đây đi săn kiểu gì mà không bị thú dữ cào xước mới là lạ.)

Cồn khử trùng làm Tu Sát đau đến tỉnh. Lông mi dài khẽ run, đôi mắt xanh biếc chậm rãi mở ra.

Ánh mắt của anh, ngay trong căn lều tranh tối om, lại ánh lên như ánh sáng của lục bảo. Nhưng Mễ Nguyệt không để ý, vì cô đang bận cúi người băng bó, hai tay vòng qua eo săn chắc của anh, miệng lẩm bẩm:

(Trời đất, người gì mà to thế này! Băng cái eo thôi mà như tập thể hình vậy, mệt muốn xỉu.)

Vừa mới làm xong nút thắt, cô liền bị đẩy mạnh ra, cổ tay trái bị một bàn tay to như kìm sắt giữ chặt.

“Cô đang làm gì?” Giọng Tu Sát lạnh như băng.

Mễ Nguyệt âm thầm lườm: (Còn làm gì được nữa, cứu cái mạng anh đấy, đồ ngốc! Không có tôi thì giờ anh đã sốt đến ngu người rồi!)

Tu Sát cau mày, nhìn xung quanh nhưng không thấy bất kỳ ai khác. Trong lều cũng không có dấu hiệu của sự hiện diện lạ.

Là pháp sư Nguyệt đang nói chuyện sao? Nhưng anh có nhìn kỹ cũng không thấy cô mở miệng.

Giọng nói trong trẻo lại mang chút ngọt ngào này, nghe chẳng giống với vẻ nghiêm nghị lạnh lùng thường ngày của cô chút nào.

Bàn tay vô thức siết chặt, khiến Mễ Nguyệt đau đến hít hà.

(A, bỏ ra, bỏ ra! Đau muốn chết đây này, đồ ngốc!)

Tu Sát ngẩng đầu nhìn Mễ Nguyệt, rồi cúi xuống nhìn cổ tay nhỏ nhắn trong bàn tay mình.

Lần này, anh chắc chắn là chính cô đang nói chuyện, chỉ có điều... giọng nói này không phát ra từ miệng, mà từ tâm trí.

Cộng thêm giọng này có chút giống với giọng của giống cái nhỏ.

Ánh mắt anh trở nên sắc bén, nhìn từ trên xuống dưới: dáng người mảnh mai, yết hầu không rõ ràng... có lẽ là do cơ thể yếu ớt nên giọng nói chưa phát triển hoàn thiện.

Cũng đúng, mấy đứa đực con nhỏ thì giọng cũng na ná giống cái nhỏ thôi.

Nhận thức được mình nghe được tiếng lòng của Mễ Nguyệt, Tu Sát nhanh chóng chấp nhận điều kỳ lạ này.

Nhìn thấy cuộn băng trắng trong tay cô, anh nghi hoặc hỏi:

“Đây là gì?”

Vì nguyên tắc không nói của thầy cúng, Mễ Nguyệt chỉ có thể múa tay múa chân để giải thích.

(Đây là băng gạc, dùng để băng bó vết thương, che kín lại để không bị nhiễm trùng, vết thương sẽ lành nhanh hơn.)

“Pháp sư Khiết dạy cô à?”

Pháp sư Khiết, người thầy cúng trước đó của bộ tộc Hổ, là người đã nuôi lớn Nguyệt từ nhỏ, sau này truyền lại chức thầy cúng cho cô trước lúc lâm chung.

Mễ Nguyệt không muốn giải thích nhiều, gật đầu qua loa cho xong.

Sau khi hiểu rõ, Tu Sát không còn phản kháng nữa, ngoan ngoãn để cô băng bó.

Cô vừa kéo cuộn băng vòng qua eo anh, vừa thầm oán thán: (Trời đất, eo gì mà như vách đá vậy, sức nhỏ như tôi sao làm nổi chứ!)

Vì chênh lệch chiều cao, đầu Mễ Nguyệt chỉ vừa đến ngực Tu Sát, tạo thành cảnh tượng vừa buồn cười vừa kỳ lạ.