Đống củi vừa bốc cháy ngùn ngụt chỉ trong chớp mắt đã bị dập tắt hoàn toàn.
Đám người đứng xem xung quanh thì mừng như bắt được vàng.
“Trời mưa rồi! Trời mưa rồi!”
“Chúng ta sống rồi! Có nước rồi!”
“Pháp sư Nguyệt thật sự đã cầu được mưa! Cô ấy đúng là pháp sư thật sự!”
Mấy người vừa hô lên vừa quỳ xuống đất lạy lấy lạy để, vẻ mặt hết sức thành kính.
Còn tên vừa rồi ném bó đuốc thì mặt tái mét, răng nghiến ken két. Hắn gầm lên: “Chắc chắn là trùng hợp thôi! Tao không tin! Con nhỏ Nguyệt đó là pháp sư giả! Dù tao có gϊếŧ nó, Thần Thú cũng chẳng thèm quan tâm!”
Nói xong, hắn lao đến, cả hai tay hóa thành móng vuốt hổ, hướng thẳng về phía Nguyệt mà vồ lấy.
Bên cạnh, Tu Sát đang bị trói chặt vào cây cũng thấp giọng nhắc nhở: “Nguyệt, cẩn thận đấy!”
Hệ thống vang lên lần nữa:
“Phát hiện ký chủ đang gặp nguy hiểm tính mạng. Có muốn tiêu 10 vạn để đổi lấy sức mạnh sấm sét không?”
Mễ Nguyệt không chút do dự, gật đầu thầm đáp: “Đổi!”
Ngay lập tức, một tia sét to như thùng nước giáng xuống từ bầu trời, đánh thẳng vào người gã hổ tộc đang hùng hổ lao đến.
Hắn vừa rồi còn khí thế bừng bừng, giờ chỉ còn là một đống tro đen, sau đó bị mưa cuốn trôi thẳng xuống bùn.
Màn này khiến cả đám người ở đó sợ chết khϊếp. Ai nấy run rẩy quỳ sụp xuống đất. Ngay cả tộc trưởng hổ tộc, người vốn luôn ngạo mạn, cũng vội quỳ xuống không chần chừ.
“Thần thú ơi, xin tha thứ! Pháp sư Nguyệt, mong cô bỏ qua cho chúng tôi!”
“Thần thú ơi, xin tha thứ! Pháp sư Nguyệt, mong cô bỏ qua cho chúng tôi!”
“Rắc!” Dây leo trói cả Mễ Nguyệt và Tu Sát cũng bị tia sét thiêu cháy đứt đoạn.
Mễ Nguyệt đứng đó, nhìn xuống đám người với ánh mắt lạnh lùng, nghiêm nghị.
Đúng là lũ người ngu dốt, mê tín dị đoan, vì một thần thú không rõ thật giả mà đối xử tàn nhẫn với đồng loại.
Nhìn thấy Mễ Nguyệt không lên tiếng, đám tộc nhân càng cuống quýt dập đầu mấy cái thật mạnh, rồi lập tức co giò chạy như ma đuổi.
Tộc trưởng hổ tộc dù cố giữ chút thể diện nhưng bước chân cũng chẳng khác gì chạy trốn.
Chỉ trong chốc lát, chỗ đó chỉ còn lại Mễ Nguyệt và Tu Sát.
Tu Sát chăm chú nhìn Mễ Nguyệt một hồi, ánh mắt đầy phức tạp. Cuối cùng, hắn cúi đầu thật thấp, giọng cung kính: “Tu Sát cúi đầu cảm tạ pháp sư Nguyệt đã ban ơn cứu mạng!”
Nói xong, hắn cũng từ từ rời đi.
Mưa bắt đầu ngớt. Mễ Nguyệt mặt tái nhợt, cơ thể lảo đảo, cuối cùng ngã nhào xuống bùn.
Ngay lúc thân thể cô sắp chạm đất, một tia sáng trắng lóe lên, cảnh vật xung quanh biến đổi, và cô ngã thẳng xuống chiếc giường mềm mại trải đệm lông ngỗng.
…
Khi Mễ Nguyệt mở mắt, trời đã tối.
Toàn thân cô đau ê ẩm, từng thớ thịt như bị xé ra. Đau đến mức cô nghiến răng, vịn tường bước tới bàn, uống vội mấy viên thuốc giảm đau với ly nước nguội ngắt.
Bệnh nan y của cô, bệnh viện đã bó tay. Chỉ còn cách về nhà nằm đợi chết.
“Reng reng reng ~~”
Điện thoại vang lên. Một số lạ gọi đến. Mễ Nguyệt nhấn nghe.
“Mễ Nguyệt! Mày láo nhỉ, dám chặn số anh họ mày? Không sợ tao đào mộ mày lên rồi thiêu luôn à?”
Nghe giọng là biết tên anh họ khốn nạn, cô bình tĩnh bật chức năng ghi âm.
“Mễ Nguyệt, biết điều thì chuyển công ty và tài sản mày đang giữ sang cho tao! Nếu không, tao cho mày chết không toàn thây!” Giọng điệu hắn vẫn tràn ngập sự hăm dọa ác độc.
Cô không mảy may sợ hãi, đợi hắn nói xong thì cúp máy, lưu ghi âm lại rồi chặn số luôn một mạch.
Ngay sau đó, trên WeChat, tin nhắn từ “Ông chú hút máu” hiện lên:
“Ông chú hút máu: Nguyệt Nguyệt, giao vị trí tổng giám đốc công ty cho anh họ con đi. Cả tài sản nữa, làm công chứng chuyển nhượng đi! Sau này con mất, còn có người lo hương khói chứ!”
“Ông chú hút máu: Chúng ta là người một nhà, chú đâu hại con bao giờ.”