Từ Đại Gia Trăm Tỷ Xuyên Vào Thế Giới Thú, Đối Tượng Được Cô Nuôi Dưỡng Tranh Giành Đến Phát Điên

Chương 1.1: Hệ thống thú cưng điện tử đã kích hoạt!

Trong căn nhà tranh đơn sơ, trên nền đất phủ đất vàng cứng cáp, một người thân hình gầy gò, mặt mày tái nhợt, mắt thâm quầng, đang nằm bất động.

Người này bị dây leo buộc chặt, đôi mắt nhắm nghiền, rõ ràng là đã hôn mê sâu.

"Nguyệt, cô tỉnh lại đi."

Mễ Nguyệt vừa tỉnh lại một chút đã cảm nhận được toàn bộ lục phủ ngũ tạng của mình đều đang đau nhức.

Ha, cô lại ngất nữa rồi.

Kể từ khi được chẩn đoán mắc bệnh nan y, việc thi thoảng ngất xỉu đã trở thành chuyện thường ngày với cô, quen lắm rồi.

Lúc này, cô cảm giác có người đỡ mình ngồi dậy, sau đó một chất lỏng mát lạnh được đưa vào miệng cô.

Cổ họng khô khốc như sa mạc ngay lập tức được cơn mưa tưới mát, thậm chí còn giúp xoa dịu cảm giác tức ngực.

Mễ Nguyệt định mở miệng cảm ơn thì bên tai vang lên một giọng nói máy móc:

[Đinh! Hệ thống đã được ràng buộc thành công!]

[Hệ thống thú cưng điện tử đã kích hoạt! Đang tìm đối tượng cho ăn cho ký chủ!]

Hệ thống? Thú cưng điện tử?

Cô còn chưa kịp hiểu rõ thì trước mắt tối sầm, tai ù đi. Đợi đến khi cảm giác trở lại bình thường, cô phát hiện mình đang ở trong một bộ lạc nguyên thủy.

Trước mắt là những căn nhà tranh được dựng bằng cành cây và cỏ khô, trông đơn sơ đến mức còn không bằng những căn nhà xập xệ ở vùng quê nghèo.

Bên cạnh cô là một chàng trai với đôi tai hổ dựng thẳng trên đầu. Anh ta cởi trần nửa trên, nửa dưới chỉ quấn một mảnh da thú đơn sơ.

Với tư thế ngồi xổm của anh, Mễ Nguyệt thậm chí còn lờ mờ thấy được… cảnh bên dưới lớp da thú kia.

Khoan đã, anh này… hình như không phải người?!

“Trưởng tộc và mọi người đang bàn xem xử lý cô thế nào. Cô mau chạy đi, chạy thật xa, đừng để họ bắt lại.”

Hả? Cô đã làm gì mà họ định xử lý cô vậy?!

Mễ Nguyệt muốn mở miệng hỏi, nhưng lại cảm thấy càng nói càng dễ sai, nên quyết định giữ im lặng, chỉ chăm chú nhìn người đàn ông đang giúp cô cởi trói.

Thế nhưng, còn chưa kịp tháo dây rợ xong thì bên ngoài lều đã vang lên tiếng bước chân dồn dập.

“Không hay rồi, trưởng tộc đến!” Chàng trai tai hổ tái mặt, nhìn quanh với vẻ lo lắng.

Căn lều chỉ có một lối ra, giờ mà nghĩ đến việc trốn cũng không kịp nữa.

Một người đàn ông trung niên dẫn theo vài thanh niên bước vào, ánh mắt sắc lạnh quét qua hai người. Cô không còn đường thoát.

“Tốt lắm, Tu Sát, cậu dám định thả Nguyệt trốn đi. Cậu muốn đối đầu với cả bộ lạc à?”

Người đàn ông tên Tu Sát nghiêm mặt, lúng túng giải thích: “Tôi không có!”

“Không có? Cả bộ lạc đang chịu hạn hán khủng khϊếp, nguồn nước xung quanh đều cạn kiệt, vậy mà cậu lại đem thứ nước quý giá đó cho một pháp sư giả uống!”

Đám thanh niên khác bừng bừng phẫn nộ:

“Trưởng tộc, Tu Sát và pháp sư giả là đồng bọn, họ đều là kẻ lừa đảo bộ lạc!”

“Đúng vậy, chỉ có thiêu chết bọn họ mới xoa dịu được cơn giận của thần thú và khiến thần thú ban mưa xuống.”

Câu nói vừa dứt, bầu không khí càng trở nên căng thẳng.

Mễ Nguyệt còn chưa kịp hiểu họ đang nói cái gì thì đã bị người ta lôi ra ngoài, trói chặt vào một thân cây lớn.

Chỉ trong chốc lát, hàng chục người đã tụ tập xung quanh, ai nấy đều trưng vẻ mặt giận dữ và căm ghét, cứ như cô đã phạm phải tội tày trời.

Một thanh niên nhanh chóng chất củi khô dưới gốc cây, chỉ chờ trưởng tộc ra lệnh là châm lửa.

Mễ Nguyệt hoảng hốt, trong đầu không ngừng gào thét: Làm sao bây giờ?!

[Hệ thống phát hiện ký chủ sắp gặp nguy hiểm tính mạng. Có muốn tiêu tốn 100.000 đồng để đổi lấy một trận mưa không?]

Cùng lúc đó, trưởng tộc vung tay mạnh mẽ ra hiệu: “Châm lửa!”

Người thanh niên gần đó nhất lập tức ném bó đuốc trong tay vào đống củi. Củi khô lập tức bén lửa, bùng cháy dữ dội.

Mễ Nguyệt cảm nhận rõ ràng hơi nóng từ ngọn lửa đã lan đến cánh tay mình. Đây là lửa thật, cô sẽ bị thiêu chết thật!

Không chút chần chừ, cô hét lên trong lòng:

“Được, đổi mưa, ngay lập tức!”

[Đinh! Ký chủ đã tiêu tốn 100.000 đồng, đổi lấy trận mưa lớn.]

Hệ thống vừa báo cáo xong, trời đã lập tức đổ cơn mưa xối xả, cứ như bầu trời bị ai đó xé toạc. Nước mưa ào ào trút xuống không thương tiếc.