Khi thấy người thân của mình cứ ép buộc như thế, Mễ Nguyệt cảm giác như có hàng ngàn mũi kim đâm thẳng vào ngực.
Họ từng là gia đình gắn bó yêu thương, vậy mà từ khi bố mẹ qua đời, họ lại hóa thành những con kền kền, chỉ muốn cướp hết tài sản mà cô đang nắm giữ.
Càng nghĩ, Mễ Nguyệt càng tức, cơ thể vốn đã suy kiệt lại không chịu nổi cơn giận, cuối cùng cô phun ra một ngụm máu tươi.
Cô vừa ho khan dữ dội, vừa run rẩy gọi điện cho trợ lý của mình – Lý Hướng Dương.
Trong văn phòng cao cấp trên tầng thượng của một tòa nhà chọc trời tại thành phố A, sự im lặng bị phá vỡ bởi tiếng lật giấy và tiếng bút ký sột soạt.
Tiếng chuông điện thoại vang lên – âm báo đơn giản mà quen thuộc.
“Tiểu thư.”
Giọng Mễ Nguyệt yếu ớt truyền qua điện thoại, “Dừng... dừng tất cả các giao dịch làm ăn với nhà nhị phòng, đuổi hết người của họ ra khỏi công ty cho tôi.”
Lý Hướng Dương nhíu mày, đẩy nhẹ gọng kính vàng, “Tiểu thư, cô không khỏe à? Hay để tôi đưa cô đi bệnh viện…”
“Không sao, tôi chỉ hơi mệt. Anh làm theo lời tôi!”
“Nhưng… tiểu thư, nhị phòng dù sao cũng là chú của cô, làm vậy có hơi…”
“Họ đã muốn nghiền tôi thành tro rồi, tôi còn giữ thể diện cho họ làm gì nữa!” Mễ Nguyệt hít sâu, cố ép mình bình tĩnh, nhưng giọng nói vẫn đầy phẫn uất.
“Nhớ kỹ, dù tôi có chết, cũng không để bọn họ chiếm được một xu nào!”
Nghĩ đến ngày bố mẹ mất trong tai nạn xe, ngay tối hôm đó nhị phòng đã mặt dày nhảy vào đòi chia tài sản, không hề để ý đến việc bố mẹ mình còn chưa được chôn cất, Mễ Nguyệt càng thêm lạnh lòng.
“Rõ, tôi sẽ làm ngay.”
Lý Hướng Dương chần chừ, “Tiểu thư… sức khỏe của cô thế nào rồi? Tôi vừa liên lạc với một bệnh viện ở Thụy Sĩ, cô có muốn…”
“Không cần. Anh chỉ cần quản lý tốt công ty là được.” Mễ Nguyệt cố nén cơn ho, hạ giọng nhẹ nhàng hơn để trấn an anh ta.
Trong thế giới này, người mà cô còn tin tưởng chỉ có Lý Hướng Dương.
Anh ấy là sinh viên nghèo được bố cô tài trợ học phí, sau khi tốt nghiệp đại học, anh ấy về làm việc dưới trướng bố cô, được đào tạo thành phó tổng riêng cho cô.
Cúp máy, Lý Hướng Dương khẽ thở dài, lông mày đẹp như vẽ cũng nhíu chặt.
[Xác nhận mục tiêu nuôi dưỡng: giống đực tộc Hổ - Tu Sát.]
[Hệ thống cho điểm đã kích hoạt!]
Trên màn hình điện thoại hiện ra một ứng dụng mới (FlyChat), phần danh sách bạn bè vừa được thêm một cái tên lạ lẫm.
[Nhận 10 điểm cảm ơn từ Tu Sát. Hiện tại điểm cảm ơn: 10.]
[Nhận 10 điểm công đức từ Tu Sát. Hiện tại điểm công đức: 10.]
[Tuổi thọ còn lại của ký chủ: 400 ngày.]
[Lưu ý đặc biệt: Điểm cảm ơn có thể tăng cường sức khỏe thể chất và tinh thần cho ký chủ, siêu hữu ích! Tích lũy 100 điểm công đức để đổi lấy một năm tuổi thọ. Hãy cố gắng thu thập công đức để sống thọ trăm tuổi nào!]
“Điểm cảm ơn có thể chữa bệnh cho tôi sao?” Mễ Nguyệt bán tín bán nghi hỏi.
[Có thể, nhưng tuổi thọ của ký chủ chỉ còn 400 ngày. Dù cơn đau thể xác có biến mất, ký chủ vẫn sẽ chết sau 400 ngày. Chỉ có cách tích điểm công đức đổi lấy tuổi thọ mới là giải pháp lâu dài.] Hệ thống chân thành nhắc nhở.
“Cái này có thật không vậy?” Mễ Nguyệt vẫn không tin hẳn vào “bàn tay vàng” vừa nhận được.
[Đương nhiên là thật. Hệ thống sẽ sử dụng ngay điểm cảm ơn để cải thiện thể chất của ký chủ, để ký chủ tự mình cảm nhận.]
Còn đang bán tín bán nghi, Mễ Nguyệt chợt cảm thấy một luồng nhiệt lan tỏa khắp cơ thể, cơn đau dai dẳng quả thật giảm đi mấy phần.
Nguyên bản cảm giác đau đớn ở phổi mỗi khi hít thở đột nhiên biến mất. Sau một lúc, Mễ Nguyệt nhận ra rằng hít thở tự do thoải mái thực sự là một điều tuyệt vời.
Hệ thống nói thật rồi!!!
Vậy chuyện đổi điểm công đức lấy tuổi thọ cũng là thật!!!