Trì Thiển không hiểu ý nó, trong đầu "hả?" một tiếng với Thập Tam.
[Cho cô ấy dưỡng khí.]
Thập Tam lặp lại, trong giọng nói có chút gấp gáp tính sai.
[Cô ấy sắp chết vì thiếu oxy rồi!]
Trì Thiển nghe thấy lời này, không khỏi mắng một câu trong lòng.
Đm, cái hệ thống rách nát này vừa nãy chẳng phải còn vênh váo hống hách nói Thời Kim Lan sẽ không chết sao?
Sao, bây giờ là tính sai rồi à?
Hệ thống rác rưởi!
Hơn nữa họ đang ở giữa biển, cô phải làm thế nào để cho Thời Kim Lan dưỡng khí?
Chẳng lẽ phải... truyền khí sao?
Trì Thiển bị mệnh lệnh này của Thập Tam dọa cho mở to mắt: "Trước đây chúng ta đâu có nói phải ưʍ..."
Cuộc đối thoại trong đầu còn chưa nói xong, suy nghĩ của Trì Thiển đột nhiên bị cắt đứt.
Cô cảm thấy mình mất kiểm soát cơ thể, mái tóc dài của người phụ nữ quấn lấy ngón tay cô, đôi môi mím chặt bị cô chủ động cạy mở.
Thập Tam đã khống chế cơ thể Trì Thiển, muốn cô áp sát về phía trước, hôn lên môi Thời Kim Lan.
Mặt biển không ngừng nổi sóng, sóng to gió lớn đập vào nhau.
Cả thế giới đều bị cơn bão này khuấy đảo, nhưng trong lòng biển lại rất yên tĩnh.
Mặt biển phong kín âm thanh, bên tai Trì Thiển chỉ còn lại sự tĩnh lặng.
Đôi mắt cô mở to vừa vặn chạm vào gương mặt Thời Kim Lan, khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ rơi vào trong ánh nước, ánh sáng lưu động khiến cô ấy trông lúc gần lúc xa với Trì Thiển, hư ảo khó nắm bắt.
Nhưng sự tiếp xúc giữa hai đôi môi lại chân thực.
Đầu lưỡi lướt qua răng cửa còn ẩm ướt hơn cả nước biển, cổ họng căng cứng của Trì Thiển bỗng nhiên thả lỏng, một chuỗi bong bóng khí nhỏ chạy ra từ khe hở không khít giữa hai đôi môi.
Nước biển bao bọc lấy từng tấc da thịt của cô, dùng vị mặn tanh ẩm ướt đổi lấy dưỡng khí của cô.
Không biết là Thời Kim Lan tỉnh lại, hay đây chỉ là phản ứng bản năng của cô ấy, Trì Thiển truyền dưỡng khí vào miệng cô ấy, đôi môi mềm mại của cô ấy liền khẽ cọ vào khóe môi Trì Thiển.
Cảm giác này thật kỳ lạ.
Nước biển đang chảy, Trì Thiển cảm thấy cô cũng đang chảy.
Đây có được coi là hôn không?
Trong đầu Trì Thiển bất chợt nảy ra một câu hỏi, cô độc thân suốt hai mươi mấy năm, chưa từng nghĩ đến cảm giác khi hôn sẽ như thế nào.
Trước đây Trì Thiển nghe bạn bè kể, hôn là một chuyện sẽ khiến người ta cảm thấy hạnh phúc đến mức thiếu oxy.
Bây giờ cô cảm thấy lời này chỉ có thể nghe một nửa —— hạnh phúc thì không cảm nhận được, cô đúng là sắp thiếu oxy rồi!
Truyền đủ dưỡng khí cho Thời Kim Lan xong, Thập Tam liền buông bỏ quyền khống chế.
Trì Thiển mang theo cơn giận với hệ thống ra sức ôm Thời Kim Lan bơi lên trên, con sóng cuối cùng cũng coi như đã yên ả lại, đẩy cô, đưa cô lên bờ.
"Sắp chết..." Kéo Thời Kim Lan lên bờ đến nơi an toàn, Trì Thiển cảm thấy mình sắp kiệt sức.
Gió lạnh như dao xuyên qua cổ họng đang thở hổn hển của cô, cô mặc kệ tất cả, nằm vật ra bãi cát.
[Nhiệm vụ hoàn thành tốt lắm.] Thập Tam không nhanh không chậm, dựng đuôi đi đến bên cạnh Trì Thiển.
"Tốt cái đầu ông ấy." Trì Thiển thở hổn hển, nghiến răng mắng, [Sao mày còn có thể khống chế cơ thể tao!]
[Đây là biện pháp khẩn cấp trong tình huống khẩn cấp. Nếu Thời Kim Lan chết, toàn bộ thế giới sẽ sụp đổ.] Thập Tam thản nhiên, không nhanh không chậm liếʍ móng vuốt, vừa rồi giúp Trì Thiển kéo Thời Kim Lan lên bờ, lông của nó đều bị ướt hết rồi.