Không Làm Ánh Trăng Sáng Nữa

Chương 5

Trên đường bị nước biển đẩy trôi dạt tới đây, Thời Kim Lan lúc tỉnh lúc mê, nghe thấy có người hỏi mình, cô giãy giụa muốn mở mắt ra.

Ánh trăng rẽ mây chiếu xuống, lọt vào tầm mắt Trì Thiển là một đôi con ngươi đen láy ánh lên vẻ yếu ớt.

Thời Kim Lan ngẩng đầu, đôi mắt đẹp đẽ đong đầy ánh trăng, mặt biển lay động lấp lánh, giống như toàn bộ nước biển đều trào ngược vào trong mắt cô, đen tối thăm thẳm, sâu không thấy đáy.

Không hổ là đại phản diện tương lai, ốm yếu nhưng vẫn quật cường.

Nhưng cũng chính vì vậy, càng khiến người ta thêm đau lòng.

Hơi thở Trì Thiển trầm xuống.

Cô còn chưa kịp phản ứng, liền bị một lực rất nhỏ kéo sự chú ý.

Thời Kim Lan thực sự không còn sức lực để nói chuyện, chỉ có ý chí cầu sinh đang liều mạng điều động chút sức lực ít ỏi còn sót lại trên người cô, đánh cược tất cả mà bấu chặt lấy tay Trì Thiển.

Nước biển muốn nuốt chửng sinh mạng cô, mà cô đang cầu cứu.

Trì Thiển cảm thấy như mình đang nắm giữ một sinh mạng yếu ớt, yếu ớt đến mức dường như chỉ cần cô dùng sức một chút là có thể nghiền nát nó thành bột mịn.

Nhưng trên thực tế, sinh mạng yếu ớt này lại bị nước biển đẩy đưa, đã kiên trì đến tận đây.

Trong làn nước biển lạnh thấu xương này, lòng bàn tay đan chặt vào nhau, giữa cơn bão bùng sinh ra một hơi ấm.

Trì Thiển nghĩ, cô phải cứu cô ấy.

Kiên định hơn bất cứ lúc nào trong suốt một tháng qua mỗi lần cùng Thập Tam lên kế hoạch.

Trì Thiển siết chặt tay Thời Kim Lan đang nắm lấy mình, kiên định dẫn cô ấy bơi về phía bờ.

Mây đen đang tan dần, con sóng trước đã bình an vượt qua, dường như mọi thứ đều đang đi đến giai đoạn kết thúc yên bình.

Nhưng vận mệnh chưa bao giờ đối xử tốt với Thời Kim Lan, ngay sau đó một con sóng lớn hơn từ phía sau cô và Trì Thiển đánh tới.

Trì Thiển căn bản không ngờ rằng cơn bão sẽ còn phản kích dữ dội hơn, một tay ôm Thời Kim Lan không thể dùng sức, thoáng chốc đã bị sóng cuốn vào lòng biển.

Trì Thiển bị đánh úp bất ngờ, nước biển bao lấy cô, muốn cô buông Thời Kim Lan ra.

May mà Thời Kim Lan nắm tay Trì Thiển đủ chặt, cũng không tách rời hai người họ.

Tình huống này thực sự quá nguy hiểm, Trì Thiển vội vàng ổn định bản thân, ngậm chặt miệng, giữ lấy chút dưỡng khí ít ỏi của mình.

[Cho cô ấy dưỡng khí.]

Giọng nói của Thập Tam vang lên trong đầu Trì Thiển.