Không Làm Ánh Trăng Sáng Nữa

Chương 7

[Tao là ký chủ của mày đấy.] Trì Thiển hoàn hồn lại chút lý trí, trong đầu bày tỏ bất mãn.

[Xin lỗi, nhân vật chính của thế giới quan trọng hơn người chấp hành nhiệm vụ.] Thập Tam lạnh lùng thông báo, dừng động tác liếʍ lông lại nhìn về phía Trì Thiển, [Hơn nữa chỉ là truyền khí mà ký chủ đã không phối hợp, nhiệm vụ sau này còn làm thế nào?]

Trì Thiển nghe Thập Tam nói câu này, lập tức cảnh giác: [Sau này? Sau này là sao?]

[Tìm hiểu, yêu nhau, sự thật vợ chồng.] Thập Tam thản nhiên, đón gió ngáp một cái.

[Vợ, vợ...] Trì Thiển lắp bắp, nhìn chằm chằm con mèo bình tĩnh trước mặt, đột nhiên ngồi dậy, [Lúc mày ràng buộc với tao sao không nói!]

[Ký chủ không hỏi.] Thập Tam bình tĩnh.

Trì Thiển trừng mắt nhìn Thập Tam, một hồi không nói nên lời, còn có chút buông xuôi: "Tao không làm được."

Cô độc thân hai mươi năm, chinh phục người khác đã đủ khó khăn rồi, sau này còn phải làm với Thời Kim Lan...

Chữ "yêu" còn chưa kịp lướt qua trong đầu, mặt Trì Thiển đã nóng bừng lên.

Cô gắng gượng ngồi dậy, tranh luận với Thập Tam, muốn trốn tránh chuyện này: [Tao cảm thấy chuyện sau này hoàn toàn có thể bỏ qua. Mày đã nghe Plato nói chưa? Tao cảm thấy không có cái này, cũng sẽ không ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng!]

Thập Tam không cho là đúng: [Thực sự có được rồi, mới có thể nhớ mãi không quên sau khi mất đi. Loại không cam tâm oán hận này tích lũy đủ nhiều đủ sâu, mới có thể một đòn xúc tác khiến Thời Kim Lan hắc hóa.]

[Ký chủ cũng không muốn nhiệm vụ thất bại, bị ném vào khu tiêu hủy đấy chứ.]

Trì Thiển nghe Thập Tam nói những lời này, há miệng, cuối cùng chỉ hận không thể cắn môi.

—— Đáng ghét, sao cô lại cảm thấy cái hệ thống rách nát này nói có lý một chút chứ.

—— Còn nữa, câu cuối cùng của nó là đang uy hϊếp mình sao?!

Bờ biển, sóng biển dữ dội dâng lên bờ rồi đột ngột rút xuống.

Trì Thiển cứ nhìn chằm chằm Thập Tam như vậy một hồi lâu, nửa thỏa hiệp mở miệng yêu cầu: [Vậy đã như vậy, có phải mày nên cho tao cái ngón tay vàng không?]

[Tao mới đến, không có chút kinh nghiệm nào. Mày không cho tao chút quà tân thủ, làm sao tao thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.]

[Có thể xin, nhưng điểm tích lũy hiện tại của ký chủ không đủ.] Thập Tam cho biết.

Trì Thiển nhìn con hệ thống trước mặt đội lốt mặt mèo con đáng yêu nhưng lại cổ hủ cứng nhắc này liền tức không chịu được.

Cô không tin nó không thể kiếm cho mình ngón tay vàng, mắt đảo một vòng, nảy ra ý hay, cố ý nói: [Là điểm tích lũy của tao không đủ hay là năng lực của mày không đủ? Tao thấy hệ thống xuyên sách khác ngay từ đầu đã cho ký chủ mở ngón tay vàng rồi, người ta còn có thể nhìn thấy độ hảo cảm của đối tượng nhiệm vụ, cộng 0.01 cũng có thể nhìn thấy.]

Nói đến đây, Trì Thiển liền quay sang nhìn Thập Tam, dùng ánh mắt đùa cợt nhìn nó: [Thập Tam, mày sẽ không phải là không được đấy chứ?]

Sự thật chứng minh, ai cũng không chịu nổi sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, ngay cả hệ thống cũng không được.

Trong gió biển, đôi tai màu vàng đen của mèo khẽ động đậy, Thập Tam lạnh mặt, nói với Trì Thiển: [Tao sẽ xin cho ký chủ một công năng có thể nhìn thấy cảm xúc của người chinh phục, hữu dụng hơn nhiều so với có thể nhìn thấy độ hảo cảm.]

[Thật sao?] Trì Thiển tiếp tục cố ý giữ thái độ hoài nghi, muốn moi ra ngón tay vàng lớn hơn từ trong tay Thập Tam.