"Đầu tháng, thiếu chủ mua một cây trâm vàng, giá 500 linh thạch. Giữa tháng trước, cô chọn một bình hoa lưu ly, giá 700 linh thạch. Cuối tháng trước, thiếu chủ lại mua một bộ trang sức ngọc trai đông phương, giá 1.200 linh thạch…"
Không cần tra sổ sách, "chưởng quầy nhớ không rõ" đã tuôn ra một danh sách dài các khoản nợ mà Trì Cẩm Niệm từng để lại. Giọng ông tuy bình thản nhưng ánh mắt lại chất đầy nỗi u sầu.
Kể xong, chưởng quầy thở dài:
"Thiếu chủ, cửa tiệm nhỏ này làm ăn lỗ vốn mất. Sao cô không ‘chiếu cố’ thêm các cửa hàng khác cho cân bằng?"
Lần này, người nghẹn lời chính là Trì Cẩm Niệm. Xuyên sách thành nữ phụ phản diện đã đủ bi kịch, giờ còn gánh thêm đống nợ trời ơi đất hỡi!
Cô nhanh chóng lấy giấy bút, viết một tờ giấy nợ rồi ký tên mình vào, nhét vào tay chưởng quầy:
"Chưởng quầy, tính cả lần này, cuối tháng tôi sẽ trả sạch. Lấy danh Trì Cẩm Niệm mà đảm bảo, ông thấy thế nào?"
Nhìn tờ giấy với chữ ký rành rành của thiếu chủ Ma giới, chưởng quầy muốn từ chối nhưng không nói nên lời. Ông đành gượng cười, móc ra mấy tấm ngân phiếu.
Ức Huy Đường không chỉ là một tiệm cầm đồ, mà thực chất là một thương điếm lớn. Tòa nhà ba tầng, tầng một là sảnh với các bàn ghế xếp gọn, tầng hai và tầng ba là các phòng riêng biệt, càng lên cao càng xa hoa, có lẽ để dành cho những buổi đấu giá lớn.
Ở một góc khuất trong sảnh, Nguyên Thiều ngồi lặng lẽ trên một chiếc ghế đơn giản. Quan sát xung quanh, nàng nhận ra những người ở đây có nét khác biệt với nàng: hốc mắt sâu, xương mày cao, giống như Trì Cẩm Niệm. Nhưng khác với mái tóc đen của nàng và những người khác, tóc của Trì Cẩm Niệm lại có màu nâu đỏ như vỏ hạt dẻ.
Khi nàng đang trầm ngâm, hai người – một nam một nữ – ngồi xuống bàn bên cạnh.
Người đàn ông vẻ mất kiên nhẫn:
"Hôm nay ta đến đây làm việc, không cần nàng theo quấy rầy."
Người phụ nữ kéo nhẹ tay áo hắn ta, giọng nũng nịu:
"Ta chỉ muốn tìm cớ để gặp chàng thôi mà!"
"Chờ ta xong việc, ta sẽ đến nhà nàng, không phải giống nhau sao?"
"Nhưng ta muốn ở bên chàng nhiều hơn một chút…"
Những câu nói yêu đương của cặp đôi làm Nguyên Thiều không thể nghe thêm. Nàng khẽ nhíu mày, ánh mắt rời đi.
Lúc này, Trì Cẩm Niệm hớn hở chạy đến, tay cầm xấp ngân phiếu.
"Sư tôn, nhìn xem! Một chiếc vòng tay đổi được từng này tiền!"
Ánh mắt Nguyên Thiều lướt qua cổ tay trống trơn của Trì Cẩm Niệm. Nàng hỏi:
"Tại sao ngươi bán nó?"
"Để mua nhà cho sư tôn chứ sao!" Trì Cẩm Niệm nhét ngân phiếu vào tay Nguyên Thiều. "Người cần một nơi ở để tu dưỡng khôi phục pháp lực, không thể không có chỗ trú chân được."
"Nhưng sao không về sư môn?"
Trở về sư môn? Không đời nào! Nếu về, bí mật cô cho Nguyên Thiều uống "Thất Tâm Đan" chắc chắn sẽ bị lộ. Khi đó, không bị nàng chém tại chỗ mới là lạ!
Cô giả bộ nghiêm túc:
"Sư tôn đang trọng thương, tốt nhất nên dưỡng sức trước khi quay về. Nếu để người ngoài biết được một tiên tôn như người gặp nạn, e rằng chúng sẽ nhân cơ hội tấn công Thượng tu giới. Khi ấy, tổn thất không chỉ là tài vật, mà còn liên lụy đến vô số sinh linh vô tội."
Nghe lời phân tích hợp tình hợp lý, Nguyên Thiều chỉ có thể gật đầu. Nhưng khi nhìn xấp ngân phiếu trong tay, nàng cảm thấy nặng trĩu: Mình là sư phụ, lại để đồ đệ bán đồ đổi tiền nuôi mình. Thật không xứng đáng.
"Không cần đâu, ta ở tạm hang núi cũng được. Ngươi mau lấy tiền chuộc lại chiếc vòng đi." Nguyên Thiều đưa lại ngân phiếu, nhưng Trì Cẩm Niệm đã gạt đi.
"Không được! Hang động nguy hiểm lắm, nếu xảy ra chuyện gì, đồ đệ làm sao yên tâm? Sư tôn cần một nơi thoải mái để tĩnh tâm tu luyện, sớm ngày khôi phục pháp lực, bảo vệ thiên hạ. Đây là vì đại nghĩa, không phải vì người đâu!" Cô bày ra vẻ mặt quyết tâm, nói lời chắc chắn.
Nguyên Thiều không đành lòng từ chối, nắm lấy tay cô, nhẹ giọng:
"Ngươi yên tâm, ngày sau ta nhất định chuộc lại chiếc vòng cho ngươi."
"Không cần! Đồ đệ vốn không thích chiếc vòng ấy, sớm đã muốn bán đi." Trì Cẩm Niệm cười trừ. Đó là đồ của nam chính, chuộc lại làm gì để thêm rắc rối?
Sau đó, Trì Cẩm Niệm dẫn Nguyên Thiều đến xem một căn nhà tên Đào Nguyên, rộng ba gian chính và ba gian phụ, đủ chỗ sinh hoạt thoải mái.
"Người thấy sao? Nếu được, chúng ta ở đây." Trì Cẩm Niệm cười tươi.
Căn nhà nằm ở góc cuối con phố, yên tĩnh và cách xa chợ.
Trì Cẩm Niệm nhìn căn nhà mới mua, không khỏi cảm thán: "Nếu ở hiện đại, đây chắc chắn là biệt thự khu trung tâm! Mua nhà ở đời thực khó thế, vậy mà trong sách lại dễ dàng như vậy."
Nguyên Thiều chỉ nhẹ nhàng đáp:
"Ngươi thích là được."