Dù trong lòng chẳng tin tưởng gì, nhưng họ cũng cảm thấy thú vị, định bụng xem thử tiểu đệ này còn bày trò gì nữa.
Tiếng xào xạc của lá cây từ phía con đường nhỏ vọng lại. Trình Thiên và những người còn lại lập tức đứng thẳng, mắt dán chặt vào con đường.
Một chú hổ con, miệng ngậm một bông hoa, lăn lăn từ phía đó tiến lại gần.
Vừa nhìn thấy hổ con, cả ba lập tức như lâm vào đại nạn, quay phắt người định kéo Bạch Yếm chạy trốn. Có hổ con thì chắc chắn phải có hổ mẹ. Hổ xuống núi, với bốn tên sinh viên yếu ớt như họ, ngay cả đánh thắng con kiến cũng chưa chắc làm được, chứ đừng nói đến hổ. Chạy là thượng sách!
Bạch Yếm túm lấy đám người đang cuống cuồng định lao vào nhà:
"Đừng hoảng, chúng không làm hại các cậu đâu."
Anh là Sơn Thần mà, đám động vật sống trên núi này đều phải "nộp phí bảo kê" cả. Ở nơi có Sơn Thần, các loài động vật đều bị linh khí thu hút, bản năng khao khát linh khí, sùng bái và thân cận Sơn Thần.
Trình Thiên tức điên lên, quay sang quát Bạch Yếm:
"Cậu muốn chết à? Đó là Hổ đấy!!"
Dẫu vậy, Diệp Trác dừng bước, không vội chạy trốn. Mấy ngày qua, bận rộn lo chuyện trong làng, anh đã quen với dân làng, và cũng nghe không ít về những điều kỳ lạ ở núi Bất Yếm.
Tuy anh chưa từng để tâm, nhưng hiểu rõ rằng Bạch Yếm không phải loại người hồ đồ, nói chuyện không suy nghĩ.
"Đại ca, đừng hấp tấp. Biết đâu lời của Yếm Tử là thật."
"Yểm Tử" là biệt danh của Bạch Yếm, đến đây họ mới biết. Trước kia trong ký túc xá, cả nhóm chỉ gọi cậu là Tiểu Yếm.
Thẩm Gia Hòa nhìn chú hổ con ngậm hoa, lăn lóc xuống rồi ngoan ngoãn đứng đó. Vẻ đáng yêu của nó khiến ý định bỏ chạy ban đầu của anh lung lay. Sau khi nghe Diệp Trác nói, anh quyết định đứng yên quan sát.
Bạch Yếm nở nụ cười, chỉ thấy một cục lông đen trắng khác cũng chạy xuống, miệng ngậm theo một bông hoa.
Chẳng mấy chốc, lại có một chú sói con nhảy xuống, tiếp sau là một chú gấu nâu nhỏ.
Tất cả đều là những con non, cha mẹ chúng giấu mình trong rừng, cố tình để con cái đến trước mặt Sơn Thần để gây ấn tượng tốt.
Nhìn những bông hoa chúng ngậm trong miệng, Trình Thiên và những người khác sững sờ. Ngay sau đó, một loạt âm thanh nhỏ vụn vang lên, và từ xung quanh, những đốm sáng nhỏ xíu bay ra.
Diệp Trác mở to mắt kinh ngạc:
"Là đom đóm!"
Hiện giờ vẫn đang là mùa xuân, còn hai tháng nữa mới vào hạ, mà đom đóm vốn chỉ xuất hiện vào mùa hè, phải không?
Những con đom đóm tụ lại thành một đàn, bay lượn trên không trung, tạo thành một dòng ánh sáng như dải ngân hà kéo dài.
Như thể nhận được tín hiệu, đám động vật con đồng loạt chạy về phía họ, rồi ngay ngắn dừng lại trước mặt từng người, ngẩng đầu lên ra hiệu họ nhận lấy những bông hoa mà chúng đang ngậm.
Bạch Yếm cúi người, lấy bông hoa từ miệng cục lông đen trắng. Đó là một bông hồng dại nở rực, màu đỏ rực rỡ, sống động như ánh mặt trời.
Trình Thiên và những người khác do dự trong chốc lát, rồi lần lượt đưa tay ra thử. Đám động vật con ngoan ngoãn ngậm hoa đưa lên, cẩn thận đặt vào tay từng người.