Sơn Thần Hèn Mọn Phát Sóng Trực Tiếp Xin Ăn

Chương 13

Mấy người kia mắt đầy vẻ không thể tin nổi, đồng loạt quay qua nhìn Bạch Yếm. Bạch Yếm này thật sự là Sơn Thần??

Nếu Bạch Yếm không phải, thì mấy thú con này từ đâu ra? Tất cả đều là thú con hung dữ...

À, còn có cả một chú quốc bảo nữa chứ.

Chuyện này nếu không phải thật, họ còn cầm mấy bông hoa trên tay, nói ra đảm bảo sẽ bị người ta nghĩ là thần kinh.

Nhưng mà nói thế nào nhỉ, sự kinh ngạc về chuyện Bạch Yếm là Sơn Thần giờ đã vượt qua cả việc nhìn thấy mấy bé thú con này.

Bạch Yếm tự đắc nhìn ba người, ngẩng cao cằm:

“Thế nào? Tin rồi chứ?”

Trình Thiên chẳng nói chẳng rằng, giơ tay tát nhẹ lên gáy Bạch Yếm một cái:

“Miệng cậu là cái rổ sao? Gì cũng nói ra ngoài! Nhỡ bọn tôi nổi lòng xấu xa thì cậu tính sao hả?”

Bạch Yếm “á” lên một tiếng, tay ôm gáy, tỏ vẻ tủi thân. Anh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trình Thiên mà cười hì hì:

“Tất nhiên là vì tôi biết các cậu là người thế nào mà. Với lại, tôi là Sơn Thần đấy! Nếu các cậu thực sự có ý đồ xấu, tôi chỉ cần khiến các cậu quên chuyện này là xong chứ gì.”

Thực ra, Bạch Yếm không muốn mình phải giữ bí mật này một mình. Sau khi chị gái cậu rời đi, chỉ còn lại ba người này là những người thân thiết nhất với anh.

Anh luôn cảm thấy mình rất may mắn khi được phân vào chung ký túc xá với họ, gặp được ba người như thế này.

Thẩm Gia Hòa thở dài một tiếng:

“Nếu Yếm Tử đã tin tưởng chúng ta, thì chúng ta cũng phải xứng đáng với sự tin tưởng của cậu ấy... Nên là, tôi có thể sờ vào mấy con thú con không?”

Đây là quốc bảo đó nha!!! Là thứ mà bình thường anh chỉ có thể nhìn qua tấm kính!!!

Còn có tiểu hổ, tiểu gấu nâu nữa!!!

A a a a, Thẩm Gia Hòa – một con nghiện thú cưng chính hiệu, giờ đã bị mấy nhóc này làm cho mê mẩn tới lú lẫn, quên cả trời đất. Sau cơn kinh ngạc, giờ anh chỉ muốn ôm mấy bé lông mềm mà cưng nựng thôi.

Có bạn làm Sơn Thần đúng là tốt thật, vì thú con hung dữ cũng có thể để Thẩm Gia Hòa ôm hôn. Đúng là tuyệt đỉnh!

Bạch Yếm nhìn mấy thú con, thấy chúng ngoan ngoãn cực kỳ, từng con một gật đầu. Anh quay qua nhìn vẻ mặt phấn khích, tay chân run rẩy muốn nhào tới của hai tên đại ngốc bên cạnh, cảnh cáo:

“Nhẹ tay thôi đấy!”

Đột nhiên, Bạch Yếm nhìn về hướng đường vào thôn. Có người đến... Là người của chính phủ.

Từ khi trở thành Sơn Thần, mọi thay đổi nhỏ trên núi đều không qua được cảm nhận của anh. Vậy nên khi bọn họ vừa lên núi, anh đã cảm nhận được.

Luồng khí đặc biệt ấy khiến Bạch Yếm nhận ra ngay. Là người của nhà nước.

Trong đầu anh bắt đầu tua nhanh hàng loạt viễn cảnh: khi họ tới đây, mình nên làm gì? Anh hơi hoảng sợ. Anh vẫn chỉ là một Sơn Thần vừa mới trưởng thành không lâu thôi mà! Lần duy nhất anh từng tiếp xúc với chú cảnh sát là lúc anh nhặt được một chiếc điện thoại, đem giao cho chú ấy, cuối cùng hóa ra đó lại là điện thoại đồ chơi.

Huống chi, ngay trước mặt họ giờ còn mấy nhóc con này. Nếu giờ để chúng chạy thì còn kịp không?

Anh vừa mới gọi bọn chúng xuống, chẳng làm gì cả, lại càng không định đem bán chúng!