Nhưng nghĩ mãi vẫn thấy lời nói thì quá yếu ớt. Ánh mắt anh vô thức nhìn sang Mễ Mễ đang cuộn tròn trên giường, ôm chặt lấy chiếc áo của anh mà ngủ say.
Bạch Yếm khẽ vung tay, một lớp màng mỏng vô hình nhẹ nhàng bao phủ lên chiếc giường. Bé Mễ Mễ trở mình một cái, chìm vào giấc ngủ sâu hơn.
Bạch Yếm đứng dậy, chớp chớp mắt nhìn ba người Trình Thiên, nhẹ nhàng nói một câu để mở đầu:
"Tôi là Sơn Thần."
Trình Thiên nhìn cậu với vẻ mặt đầy thương cảm, như đang nhìn một đứa trẻ bị tổn thương quá độ mà đầu óc hỏng mất.
Anh vỗ vai Bạch Yếm, dịu giọng an ủi:
"Yên tâm đi, đại ca sẽ không bỏ mặc cậu đâu."
Bạch Yếm đảo mắt, đứng dậy, nói gọn:
"Đi theo tôi."
Ba người liếc nhìn nhau, quyết định không kí©ɧ ŧɧí©ɧ đứa em út, lần lượt nối đuôi theo sau.
Làng Bạch Gia nằm ở giữa lưng chừng núi, chẳng gần thị trấn nào, cũng chẳng tiện đường. Nhưng phong cảnh nơi đây thật sự rất đẹp.
Do con đường lên núi cực kỳ gập ghềnh, việc sửa chữa vừa khó khăn lại tốn kém, phải mất cả trăm triệu cũng chưa chắc làm xong. Dân làng đã bàn bạc và nhất trí: thay vì tốn tiền làm đường, họ chuyển xuống sống ở thị trấn cách đây nửa giờ đồng hồ.
Dù vậy, mỗi khi có dịp về làng, cảnh sắc bốn mùa ở đây vẫn làm người ta ngẩn ngơ.
Mùa xuân quanh năm trên núi, đối lập với bốn mùa rõ rệt dưới chân núi. Nhà Bạch Yếm ở cuối làng, ngay bên con suối nhỏ, cạnh đó là mảnh ruộng bị bỏ hoang lâu ngày, cỏ dại mọc um tùm. Bên kia suối là một vườn cây ăn quả, lá cành xum xuê nhưng không ra hoa kết trái vì không được chăm sóc, cành nhánh nặng nề kéo trĩu cả thân cây.
Làng không có đèn đường, điện sinh hoạt chỉ đủ để thắp sáng vài bóng đèn, cuộc sống bất tiện vô cùng. Đó cũng là lý do người dân lần lượt rời đi.
Ban đêm, bóng tối bao trùm mọi thứ, dù có ánh trăng nhưng cũng chẳng đủ sáng để nhìn rõ đường. Người trong làng khi xưa đều phải dùng đèn pin mỗi khi ra ngoài, để tránh vấp ngã.
Trẻ tuổi hơn thì lại càng không chịu nổi cuộc sống thiếu điện, thiếu mạng, đến đồ ăn giao tận nhà cũng không tới.
Xa xa, tiếng nước từ thác đổ xuống hồ nghe rì rào như một bản nhạc thanh bình. Không còn tiếng còi xe ồn ào hay người qua kẻ lại tấp nập, nơi đây chỉ có tiếng gió lùa qua tán cây, tiếng chim hót, tiếng giọt nước tí tách rơi xuống mặt hồ.
Ba người đứng trước cổng nhà Bạch Yếm, bị khung cảnh và âm thanh nơi đây mê hoặc, bất giác ngẩng đầu nhìn bầu trời. Ánh trăng hôm nay đặc biệt trong trẻo, sáng vằng vặc. Họ hít một hơi thật sâu, cảm nhận luồng không khí trong lành đến lạ. Ở nơi vắng bóng con người, chất lượng không khí quả là vượt xa thành phố.
Trình Thiên tựa người vào cánh cổng, quay đầu nhìn Bạch Yếm, nhếch cằm nói:
"Sơn Thần đại nhân, vậy ngài chứng minh chút đi."
Bạch Yếm liếc anh một cái, ánh mắt đầy vẻ thờ ơ của một vị thần cao quý chẳng buồn đôi co với phàm nhân. Anh mỉm cười, đưa mắt nhìn về con đường mòn nhỏ không xa nhà. Đó là lối mòn người dân trong làng từng mở ra để lên núi hái nấm và rau dại.
Anh nhẹ nhàng động ngón tay, huýt một tiếng sáo. Ánh mắt hướng về con đường mòn, ba người Trình Thiên cũng theo tầm nhìn của Bạch Yếm, chờ đợi anh trổ thần thông.