Nhưng chẳng phải người ta nói thần minh đã tuyệt diệt từ lâu sao? Sao bây giờ lại xuất hiện? Ông nhíu mày. Có lẽ, lần này ông phải đích thân đến nơi rồi.
Hy vọng vị Sơn Thần này không phải kẻ khó đối phó. Nếu không... ông thở dài. Dù thế nào, thần cũng không phải không thể bị diệt.
Giờ đây, đất nước Hoa Hạ không còn quá phụ thuộc vào thần minh. Tất nhiên, nếu vị thần này là người biết nói lý lẽ, từ bi thương dân, thì cũng không cần thiết phải xung đột.
Suy nghĩ xong, ông nhìn mọi người, trầm giọng nói:
“Mở cuộc họp ngay.”
Ông còn phải báo cáo lên cấp trên, sau đó mới đến tận nơi xem tình hình.
Trong khi đó, ở núi Bất Yếm, Bạch Yếm không hay biết mình đã lọt vào tầm ngắm của cấp trên. Anh đang lắng nghe trưởng làng hướng dẫn cách tổ chức tang lễ cho chị gái.
Nhìn chị được chôn cất, Bạch Yếm ôm Mễ Mễ, ánh mắt rơi trên bức ảnh trên bia mộ.
Khi tiễn hết người trong làng ra về, mấy anh em quay lại nhà. Cả ngôi làng giờ chỉ còn lại bóng tối bao trùm. Nhìn ra bên ngoài, gió thổi qua những bụi cỏ hoang phát ra âm thanh xào xạc. Ngoài tiếng gió, chẳng còn bất kỳ âm thanh nào khác.
Toàn bộ ngôi làng chỉ còn mỗi căn nhà họ đang ở là sáng đèn.
Dây điện trong nhà cũng là nhờ dân làng giúp kéo nối, vì cần điện để giữ thi thể trong băng quan trong suốt bảy ngày.
Trình Thiên và Diệp Trác nằm bẹp trên giường, quay đầu nhìn Bạch Yếm đang nhẹ nhàng đặt bé Mễ Mễ đã ngủ say xuống giường. Cùng lúc đó, Lão Tam Thẩm Gia Hòa cũng bước vào.
Ba người lập tức thay đổi tư thế, kéo ra ba cái ghế đẩu nhỏ, tạo thành một hình tam giác, chuẩn bị tiến hành “tam đường hội thẩm.”
Bạch Yếm vừa quay người lại đã thấy ba người không biết từ đâu lôi ra mấy cái ghế đẩu, ngồi xếp thành hình tam giác, ánh mắt chăm chăm nhìn anh, như muốn dùng ánh mắt để "thẩm vấn."
Nghĩ đến chuyện mình sắp phải nói, trong mắt Bạch Yếm lóe lên chút chột dạ. Dẫu sao thì, sau khi nói ra, chắc chắn mọi thứ sẽ không còn như trước.
Trước đây, anh chỉ là tiểu đệ trong ký túc xá, giờ thì anh là Sơn Thần đại nhân, đủ sức đóng vai bố của họ rồi.
Bạch Yếm khẽ ưỡn ngực, thầm nghĩ mình phải trỗi dậy, không thể để bị xem thường nữa.
Trình Thiên và hai người còn lại nhìn anh chằm chằm, thấy tiểu đệ đột nhiên cười ngu ngơ, không hẹn mà cùng trao đổi ánh mắt. Rõ ràng là cậu nhóc này đang toan tính chuyện gì đó chẳng ra hồn.
Thẩm Gia Hòa là người ra tay trước. Anh đứng bật dậy, vòng tay qua cổ Bạch Yếm, đè anh xuống, cười lạnh:
“Nhóc con, tốt nhất là cho bọn anh một lý do hợp lý. Nếu không, bọn anh sẽ trói cậu mang về.”
Bạch Yếm bừng tỉnh, vội vã vỗ lên tay Thẩm Gia Hòa:
“Mau thả tay ra, muốn gϊếŧ người à! Không thả thì Sơn Thần đại nhân sẽ trừng phạt anh đó!”
Trình Thiên bật cười khẩy:
“Sơn Thần đại nhân có phạt Gia Hòa hay không thì tôi không biết, nhưng bọn tôi chắc chắn sẽ thay mặt chính nghĩa mà xử cậu.”
Bạch Yếm ngoan ngoãn ngồi xuống một cái ghế đẩu nhỏ, cúi đầu như thể nhận tội, ánh mắt liếc nhìn ba người anh lớn trước mặt. Anh trầm ngâm một lúc, cố gắng tìm từ ngữ để giải thích.