Sơn Thần Hèn Mọn Phát Sóng Trực Tiếp Xin Ăn

Chương 9

Trình Thiên liếc về phía căn phòng nhỏ, nói thêm:

“Xử lý xong chuyện ở đây, quay về làm với tôi đi. Ký túc xá sắp phải trả rồi, chuyển đến chỗ tôi ở luôn.”

Bạch Yếm mỉm cười, lắc đầu:

“Tôi không quay lại đâu.”

Trình Thiên nhíu mày, ánh mắt khó hiểu nhìn anh. Bạch Yếm hơi mím môi. Sớm muộn gì anh cũng phải nói với họ chuyện mình đã trở thành Sơn Thần. Mấy năm đại học, quan hệ giữa họ còn thân thiết hơn cả anh em ruột.

Huống chi, họ đã kết nghĩa huynh đệ, điều đó chứng tỏ Bạch Yếm hiểu rõ tính cách của từng người. Anh nhìn Trình Thiên, cười nhạt:

“Đợi xong hết mọi chuyện, mọi người đi rồi, tôi sẽ nói rõ với các cậu.”

Lúc này, Mễ Mễ đẩy cửa chạy ra, đôi chân nhỏ nhắn lao nhanh tới, ôm chặt lấy chân Bạch Yếm. Gương mặt bé thay đổi hẳn so với lúc trước, nở nụ cười rạng rỡ, cất tiếng gọi:

“Cậu ơi!”

Bạch Yếm bế bổng bé lên, chuẩn bị bước tới linh đường. Trước khi bước qua ngưỡng cửa, anh quay lại nhìn Trình Thiên, thấy hắn đang bồn chồn lo lắng. Anh cười trấn an:

“Yên tâm đi. Đợi tôi nói xong, cậu sẽ hiểu thôi.”

Trình Thiên gãi đầu, thở dài một hơi rồi đi theo anh. Thôi được, để Bạch Yếm tự mình nói ra vậy.

Kể từ khi Bạch Yếm quyết định ở lại đây, núi Bất Yếm như thể cảm nhận được điều đó. Cả ngọn núi dường như reo mừng, linh khí luân chuyển nhanh chóng.

Người tới giúp đỡ liên tục ra vào. Bạch Yếm lần lượt cảm ơn từng người. Trình Thiên đứng bên cạnh hỗ trợ và chờ những người khác đến.

Những người vừa đến nhìn quanh, không khỏi cảm thán: hôm nay cỏ cây hoa lá trên núi đẹp lạ thường, không khí cũng trong lành hơn hẳn.

Trong Cục Quản lý Dị Thường ở Kinh Đô, nút cảnh báo đỏ bỗng nhiên kêu vang.

Tiếng chuông chói tai vang vọng khắp cục, tất cả nhân viên đang làm việc đều đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên tín hiệu cảnh báo đỏ.

Cục trưởng khi đó đang thưởng trà, suýt chút nữa phun hết ngụm trà ra ngoài. Ông đứng bật dậy, chiếc ghế phía sau va vào sàn phát ra tiếng kêu kèn kẹt.

Cái nút đó... bao nhiêu năm rồi chưa từng kêu! Sao hôm nay lại đột ngột vang lên? Ông nuốt nước bọt, trong lòng hoang mang. Phải là loại yêu quái cấp độ nào mới kích hoạt được cảnh báo đỏ cơ chứ?

Ông vội nhắn tin cho Đội Một, đội trưởng lập tức dẫn người đến phòng báo cáo.

Phòng báo cáo rất đơn giản, chỉ có một màn hình lớn và một bàn điều khiển đầy nút bấm. Một người đàn ông mang kính, trông tri thức, đang thao tác định vị. Đứng bên cạnh anh ta là một người đàn ông với gương mặt nghiêm nghị. Thấy cục trưởng đến, mọi người nhanh chóng nhường đường.

Người đàn ông nghiêm nghị báo cáo:

“Cảnh báo đỏ... đây là thần...”

Cục trưởng cảm thấy tóc trên đầu như rụng thêm một lớp. Ông nhìn vào vị trí được định vị...

Núi Bất Yếm?

Ông nhớ đến những dị thường xảy ra ở núi Bất Yếm trước đây. Trời ạ, hóa ra là Sơn Thần sao...

Sơn Thần! Cục trưởng lau mồ hôi trán bằng chiếc khăn tay hình dâu tây màu hồng, cẩn thận cất nó vào túi. Đây là món quà mà cô con gái nhỏ của ông tự tay làm cho.

Nhìn chấm đỏ trên màn hình, ông thầm nghĩ, đây phải là yêu quái lâu năm thế nào chứ? Núi Bất Yếm còn tồn tại lâu hơn cả núi Thần Nông, lịch sử có thể truy ngược đến thời Bàn Cổ khai thiên lập địa.