Sau Khi Người Câm Nhỏ Được Hào Môn Nhận Về

Chương 6

"Cún con."

Tống Tư Tề ngồi trên mép giường, ngước mắt nhìn thiếu niên đã theo hắn đến tận khách sạn mà miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm về cún con, rồi hỏi ngược lại:

"Cậu không có thứ gì khác để quan tâm sao?"

Thấy Phù Thanh Thanh im lặng không đáp, Tống Tư Tề truy hỏi tiếp:

"Tôi là ai?"

Phù Thanh Thanh cứng người, trong lòng rối bời. Chuyện gì thế này? Không phải bảo dẫn cậu đi xem chó biết nhảy sao? Sao cứ liên tục hỏi cậu mấy câu này?

Cậu bắt đầu thấy sợ, rụt người lại sát góc tường. Cậu muốn về rồi, chó cũng không cần xem nữa.

Nhìn bộ dạng co rụt đầu lại, chẳng có chút tiền đồ nào của Phù Thanh Thanh, Tống Tư Tề bật cười vì tức giận. Hắn cứ tưởng Phù Thanh Thanh nhận ra mình nên mới theo đến khách sạn, không ngờ trong mắt cậu bây giờ, hắn chỉ là một người xa lạ.

Phù Thanh Thanh cúi đầu, len lén liếc nhìn đại mỹ nhân rồi run giọng nói nhỏ:

"Đói rồi..."

Ngay khoảnh khắc chạm phải ánh mắt của đại mỹ nhân, cậu lập tức cúi gằm xuống.

Cậu từng đọc trong sách rằng, nếu đi thăm ai mà muốn về thì chỉ cần nói trời đã khuya, phải về nhà ăn cơm. Nhưng câu đó dài quá, cậu không nói nổi.

"Tốt nhất là cậu thật sự đang đói."

Giọng nói trầm thấp, lạnh nhạt vang lên bên tai. Phù Thanh Thanh lập tức thu mình lại như một con chim cút, chu môi, cúi đầu cào cào vào bức tường.

Sao lại hung dữ với cậu chứ? Cậu ghét đại mỹ nhân.

Đúng lúc đó, chuông cửa vang lên. Tống Tư Tề đứng dậy đi mở cửa. Phù Thanh Thanh vừa cào tường, vừa không nhịn được tò mò mà quay đầu nhìn.

Đến khi thấy đại mỹ nhân đẩy một chiếc xe đựng đầy bánh ngọt vào, mắt cậu lập tức sáng rực.

"Lại đây ăn đi."

Phù Thanh Thanh không dám tin, nhìn chiếc xe nhỏ, rồi lại nhìn đại mỹ nhân, rồi lại nhìn chiếc xe nhỏ, rồi lại nhìn đại mỹ nhân.

Nhận được ánh mắt khẳng định của người kia, cậu không nhịn được mà nhào tới ôm chầm lấy đại mỹ nhân. Cậu thích đại mỹ nhân quá đi, đại mỹ nhân thật tốt!

Tống Tư Tề bị hành động bất ngờ của Phù Thanh Thanh làm cho sững sờ. Quả nhiên, cậu ta không thật sự đói.

Vì sao Phù Thanh Thanh lại đi làm ở quán bar? Vì sao lại dễ dàng theo một người đàn ông xa lạ về khách sạn? Tống Tư Tề không muốn nghĩ sâu hơn về điều đó.

Sau cái ôm ngắn ngủi, Phù Thanh Thanh liền ngồi xuống chăm chú ăn bánh. Thỉnh thoảng, cậu lại len lén dùng đôi mắt to tròn, long lanh như nước mà nhìn hắn. Nhưng mỗi khi ánh mắt hai người giao nhau, cậu lập tức cúi đầu, tiếp tục ăn bánh.

Bộ dạng này rất dễ khiến người ta mềm lòng.