Tống Tư Tề không biết cậu học được điều này ở đâu, trong quán bar sao?
"Giúp tôi một việc nhé."
Tống Tư Tề khẽ nhếch môi, nở nụ cười dịu dàng, nhưng giọng nói lại mang theo nét áp đảo uy quyền.
Phù Thanh Thanh không chút do dự gật đầu, khiến nụ cười giả tạo trên môi Tống Tư Tề không thể duy trì được nữa. Trong mắt hắn ánh lên một tia trầm tối.
Nhưng Phù Thanh Thanh hoàn toàn không nhận ra có gì bất thường, vẫn vui vẻ ăn bánh. Đại mỹ nhân đã mời cậu ăn nhiều bánh ngọt thế này, giúp một việc nhỏ thôi thì có sao đâu.
"Việc gì cũng giúp sao?"
Phù Thanh Thanh do dự một lúc, rồi gật đầu. Nhưng ngay sau đó, cậu lại nhớ ra không thể làm chuyện xấu, liền lắc đầu, sau đó đặt nĩa xuống, dứt khoát lắc đầu thật mạnh.
Đúng lúc này, chuông cửa khách sạn lại vang lên. Tống Tư Tề đứng dậy đi mở cửa.
Phù Thanh Thanh thò đầu nhìn về phía cửa, thấy đại mỹ nhân kéo vào một đống đồ, cậu tò mò ngẩng đầu lên.
Tống Tư Tề dựng giá vẽ ngay ngắn, đặt bảng vẽ lên, chỉnh đến góc độ thích hợp rồi nói:
"Tôi muốn nhờ cậu làm mẫu vẽ cho tôi. Hiện tại tôi đang thiếu một người mẫu, cậu có thể giúp tôi chuyện này không?"
Phù Thanh Thanh nhớ mang máng là mình đến để xem chó nhảy múa mà? Sao bây giờ lại thành ra thế này?
Nhưng nghĩ lại, dù sao cũng không phải làm chuyện xấu, cậu cuối cùng cũng yên tâm gật đầu đồng ý.
Phù Thanh Thanh nhìn mỹ nhân tiến sát lại gần, sau đó cánh tay mình bị nâng lên thành một tư thế kỳ lạ. Mỹ nhân đi đi lại lại trước mặt cậu, không ngừng điều chỉnh từng chi tiết nhỏ trong tư thế của cậu.
Tống Tư Tề nhẹ nhàng tháo mái tóc buộc lỏng lẻo xuống, rồi buộc lại thật chặt. Ánh mắt hạ xuống, nhìn người đang ngồi cứng đờ trên ghế, không dám nhúc nhích, chậm rãi hỏi:
"Cậu có thể giữ tư thế này trong nửa tiếng không?"
Phù Thanh Thanh không dám lắc đầu, sợ rằng nếu lắc đầu thì tư thế sẽ bị lệch đi mất. Cậu đáp cứng ngắc:
"Không... không thể..."
Tống Tư Tề tuy hỏi vậy nhưng không có nghĩa là sẽ chiều theo ý cậu. Giọng hắn vẫn ôn hòa nhưng mang theo sự kiên định không thể chống lại:
"Vậy thì cố gắng chịu đựng một chút."
Phù Thanh Thanh cứng nhắc duy trì tư thế, không gian trong khách sạn trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại âm thanh ngòi bút ma sát trên giấy. Thời gian như kéo dài vô tận, cậu bắt đầu thả hồn suy nghĩ, đã ăn nhiều bánh ngọt như vậy rồi, lát nữa về có nên mua thêm không nhỉ?
Tống Tư Tề nhận ra Phù Thanh Thanh đã không còn giữ được tư thế chuẩn nữa, dáng người cậu dần dần nghiêng lệch. Nhưng hắn không lên tiếng.