Rừng trúc tĩnh lặng chỉ có tiếng gió thổi xào xạc qua lá. Lục Ly chạy đến nơi chỉ thấy thi thể la liệt khắp mặt đất cùng mùi máu tanh nồng nặc.
Người luôn vui vẻ bên cạnh cô, nụ cười ngọt ngào, giờ đây lại nằm yên bất động trên mặt đất, không còn hơi thở.
Đó là nỗi tuyệt vọng tột cùng, người thân duy nhất của cô, hơi ấm mà cô vất vả lắm mới có được, lại một lần nữa tan biến.
Tiếng gào thét bất lực xen lẫn tiếng khóc nấc nghẹn ngào, nỗi căm phẫn và đau đớn tràn ngập trong l*иg ngực Lục Ly.
Hòa Tụng quỳ trên mặt đất, ôm Ôn Tiếu trong không trung, mắt đỏ ngầu, nét mặt thay đổi tự nhiên, cảm xúc dâng trào. Dưới vẻ mặt tuyệt vọng dữ tợn, cô vừa khóc vừa nghiến răng nói: "Kẻ nào gây ra cảnh chết chóc tang thương này, ta thề sẽ gϊếŧ hết!"
Màn biểu diễn kết thúc, cả phim trường im phăng phắc. Tiếng thét như khóc ra máu của Hòa Tụng vẫn còn vang vọng trong không gian, chưa tan đi. Khí chất bi thương, tàn nhẫn của cô khiến mọi người chưa hoàn hồn lại được.
Nghiêm Triêu nhìn vào đôi mắt chất chứa căm hận và đau thương của Hòa Tụng, cảm thấy lạnh sống lưng. Anh có cảm giác như Lục Ly vừa bước ra từ trong truyện vậy.
Diễn xuất xuất thần như trong sách giáo khoa khiến mọi người như lạc vào thế giới của nhân vật. Tất cả đều vỗ tay.
Hòa Tụng cúi đầu lau nước mắt, lấy lại bình tĩnh sau màn diễn xuất: "Cảm ơn mọi người."
Ngô Thanh quá xúc động không nói nên lời, anh biết vai Lục Ly đã có chủ.
Nghiêm Triêu gật đầu hài lòng, hỏi: "Lý do cô chọn phân đoạn này là gì?"
"Khó", Hòa Tụng trả lời dứt khoát, "Tôi nghĩ phân đoạn này thể hiện rõ nhất sự thay đổi tâm lý và cảm xúc của Lục Ly, cũng là phân đoạn thử thách nhất trong toàn bộ câu chuyện."
Mặc dù nguyên tác không đề cập đến, nhưng Hòa Tụng cho rằng cái chết của Ôn Tiếu chính là bước ngoặt trong tâm lý của Lục Ly, là điểm mấu chốt khiến tính cách nữ chính thay đổi hoàn toàn. Từ lạnh lùng xa cách trở nên tàn nhẫn, máu lạnh. Trong phân đoạn này, cần phải thể hiện rõ ràng sự chuyển biến giữa hai tính cách. Nếu diễn không đủ chiều sâu hoặc cảm xúc không tới, sẽ không thể hiện được một cách tự nhiên.
Nghiêm Triêu thấy rất ngạc nhiên: "Cảm xúc nhanh nhạy như vậy rất khó có được nếu không có kinh nghiệm diễn xuất lâu năm."
Hòa Tụng: "Trước đây tôi rất thích diễn xuất, thích nhất là phân tích tâm lý nhân vật, nên mới có chút tâm đắc ."
Nghiêm Triêu: "Ừ, tuần sau đến đoàn phim báo cáo nhé. Hợp tác vui vẻ!"
Suôn sẻ vậy sao? Hòa Tụng nhanh chóng hoàn hồn: "Cảm ơn đạo diễn!"
Sau khi Hòa Tụng rời khỏi phòng quay, Ngô Thanh huých tay Nghiêm Triêu: "Anh đồng ý nhanh quá đấy. Tôi còn tưởng anh sẽ yêu cầu cô ấy diễn thêm một đoạn có nhiều thoại chứ. Lỡ như đài từ của cô ấy không tốt thì sao? Chúng ta thu âm trực tiếp mà."
Nghiêm Triêu: "Viết kịch bản thì anh giỏi, chứ chọn diễn viên thì không bằng tôi đâu. Câu thoại vừa rồi của cô ấy, tình cảm dạt dào, phát âm rõ ràng, nhả chữ tròn vành rõ tiếng, rất ra gì và này nọ. Tôi thấy cô ấy được."
Ngô Thanh: Anh thấy được là được.
Lúc này, một trợ lý bên cạnh họ bỗng lên tiếng: "Anh Vương, hình như người vừa nãy là... Giang Úy Nhiên."
"Giang Úy Nhiên? Ai vậy?"
Trợ lý gãi đầu, vẻ mặt khó tin: "Là một bình hoa di động, nghe nói đóng phim nào là phim đó flop, diễn xuất kém tệ, còn thích đùa nghịch hàng hiệu và gạ gẫm diễn viên trong đoàn."
Nghiêm Triêu nhíu mày, cúi xuống xem hồ sơ: "Không phải tên Hòa Tụng sao? Chắc chắn cậu nhầm rồi. Trông cô ấy không giống loại người đó, rất nghiêm túc và chăm chỉ, nhìn là biết đã chuẩn bị rất kỹ."
"Chắc là tôi nhìn nhầm, cô ấy rất giống Giang Úy Nhiên..."
*
Nhận được vai diễn yêu thích, Hòa Tụng đứng trước cửa công ty vươn vai.
Giờ đây, cô muốn bắt đầu lại cuộc sống của chính mình, cuộc sống của Hòa Tụng.
Có tin vui thì muốn chia sẻ. Hòa Tụng mở điện thoại, quyết định kể cho Mạc Khinh Nhiễm việc mình thử vai thành công. Dù sao thì làm thân với nữ chính cũng chẳng có gì sai.
Mà người Hòa Tụng quen ở thế giới này, có thể chia sẻ niềm vui cũng chỉ có mỗi Mạc Khinh Nhiễm.
Hòa Tụng: [Hôm nay tôi đi thử vai, cô đoán kết quả thế nào?] Khoảng một hai phút sau, Mạc Khinh Nhiễm trả lời: [Đã hỏi vậy thì chắc chắn là đậu rồi.] Hòa Tụng bĩu môi, nhanh chóng gõ chữ: [Cô nói vậy chán quá. Nhưng mà, tôi thật sự rất vui, được nhận vai diễn này.] Hòa Tụng: [Tôi rất thích nhân vật này, rất muốn diễn thật tốt.] Mạc Khinh Nhiễm: [Tôi tin cô làm được.]
Hòa Tụng sờ mũi, mặt đỏ bừng, khóe miệng vô thức cong lên tận mang tai. Được người khác công nhận thật tuyệt, nhưng lời của Mạc Khinh Nhiễm cũng quá thẳng thắn, quá liêu người.
*
Hòa Tụng biết rõ mình đang mơ.
Trong mơ, cô đứng trước một căn biệt thự trắng nguy nga tráng lệ. Trời tối đen như mực, chỉ có đèn trước cửa biệt thự sáng trưng. Cô đi đến cửa chính, chưa kịp gõ thì cửa đã mở từ bên trong.
Một người phụ nữ ăn mặc chỉnh tề, vẻ mặt tươi cười đứng ở cửa, khẽ gật đầu với cô: "Cô Giang, cô Mạc đang ở phòng ngủ trên lầu hai, đi lên cầu thang rẽ trái, phòng thứ hai."
Hòa Tụng cảm thấy vui sướиɠ, ngực khẽ rung lên, bật ra một tiếng cười khe khẽ: "Đã ngủ với nhau rồi mà Mạc Khinh Nhiễm vẫn giữ cái vẻ lạnh lùng này. Đêm nay xem cô ta cầu xin tôi thế nào. Chuẩn bị xong hết chưa?"