Người phụ nữ cột tóc đuôi ngựa cao, nghe vậy lấy từ trong túi ra một ống chất lỏng màu hồng: "Tôi đã chuẩn bị thuốc ức chế rồi, cô Giang cứ yên tâm."
"Làm tốt lắm, sau này sẽ có thưởng."
Nói xong, "Hòa Tụng" bước lên cầu thang. Cầu thang biệt thự được trải thảm dày và mềm, dù đi chân trần cũng thấy thoải mái.
Cô như linh hồn lìa khỏi xác, quan sát mọi thứ xung quanh từ góc nhìn của người thứ ba. Cảm giác quá chân thật khiến cô lầm tưởng mình đang ở hiện thực.
Bước chân không ngừng lên lầu hai. Trong không khí thoang thoảng mùi hoa cỏ hòa quyện cùng hương đào ngọt ngào. "Hòa Tụng" nhếch mép cười lạnh, mở cửa phòng.
Mùi hương nồng đậm ập vào mặt Hòa Tụng, hương đào ngọt ngào như thấm vào từng tấc da thịt, trơn mượt dễ chịu.
Gáy cô bắt đầu nóng ran. Mùi tuyết tùng hòa quyện cùng hương đào lan tỏa khắp phòng, khiến nhiệt độ trong phòng tăng cao.
Nguồn gốc của mọi sự cám dỗ đến từ người đẹp tóc ngắn đang nằm trên giường, mắt lim dim, thần trí mơ màng. Làn da trắng hồng của cô ửng lên một màu hồng nhạt, toàn thân chỉ quấn một chiếc khăn tắm trắng, rõ ràng là vừa tắm xong. Mái tóc ngắn còn hơi ẩm ướt, lòa xòa bên mặt, toát lên vẻ đẹp mong manh, dễ vỡ.
Đôi môi anh đào đỏ mọng hé mở, thở ra hơi nóng. Khuôn mặt thường ngày lạnh lùng, xa cách giờ đây lại có chút ngây thơ, đáng yêu, như chú nai con lạc vào rừng sâu, không tìm được đường ra.
Đó là Mạc Khinh Nhiễm.
Hòa Tụng giật mình, biết rõ chuyện sắp xảy ra. Cô cố gắng ngăn cản bản thân trong mơ, nhưng cơ thể lại không nghe lời, cứ tiến về phía Mạc Khinh Nhiễm. Hòa Tụng hoàn toàn không thể kiểm soát được.
Cô nhìn thấy mình từng bước tiến lại gần giường, đưa tay túm tóc và kéo Mạc Khinh Nhiễm dậy, động tác thô bạo đến cùng cực. Trên mặt còn lộ ra vẻ dữ tợn, xấu xí, như ác quỷ dưới địa ngục.
"Lần này tôi sẽ cho cô biết tay, xem lần sau cô còn dám làm mặt lạnh với tôi không. Cũng không phải chưa từng ngủ với nhau, cô là tiểu thư nhà giàu, chướng mắt tôi, lát nữa đừng có mà cầu xin tôi."
Cơn đau ở da đầu khiến Mạc Khinh Nhiễm đang mơ màng tỉnh táo lại đôi chút. Nhìn rõ người đến, cô bắt đầu vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi "Hòa Tụng".
"Còn dám chống cự?"
"Hòa Tụng" dường như nổi giận, một tay túm tóc Mạc Khinh Nhiễm, một tay giơ lên, móng tay sơn đỏ dài ngoằng, không chút do dự tát mạnh vào mặt cô.
"Chát!" một tiếng giòn tan, trên khuôn mặt xinh đẹp của Mạc Khinh Nhiễm xuất hiện vài vết xước do móng tay gây ra.
Tiếng kêu đau đớn của Mạc Khinh Nhiễm bị chặn lại trong cổ họng. Cô lấy tay che mặt, oán hận nhìn "Hòa Tụng": "Giang Úy Nhiên! Cô dám động vào tôi, ngày mai cút khỏi Mạc gia cho tôi."
Những lời thoại quen thuộc vang lên, Hòa Tụng nhận ra giấc mơ này chính là tình tiết trong truyện!
Đoạn này xảy ra sau khi Giang Úy Nhiên và Mạc Khinh Nhiễm kết hôn. Vì Mạc Khinh Nhiễm không muốn quan hệ với Giang Úy Nhiên, nên Giang Úy Nhiên muốn nhân lúc Mạc Khinh Nhiễm đến kỳ phát tình mà ra tay.
Hòa Tụng cảm thấy bất lực, vì đây là khởi đầu cho những hành vi bạo lực của Giang Úy Nhiên đối với Mạc Khinh Nhiễm, sau này còn tàn nhẫn hơn nữa. Cô chỉ có thể đứng nhìn, không thể ngăn cản.
Lời quát mắng của Mạc Khinh Nhiễm không những không khiến Giang Úy Nhiên sợ hãi mà còn kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô ta hơn.
Giọng nói cay nghiệt của người phụ nữ vang lên bên tai Mạc Khinh Nhiễm: "Cô nghĩ mình vẫn là cô Thiên kim đại tiểu thư cao cao tại thượng sao? Cha mẹ cô chết rồi, Mạc thị cũng không chứa chấp cô, cô nghĩ tôi sợ cô chắc?"
Ánh mắt Mạc Khinh Nhiễm lạnh như băng, sắc bén như dao găm nhìn Giang Úy Nhiên: "Đừng tưởng rằng đứng về phía Mạc Vân là cô muốn gì được nấy. Cô ta giúp cô chỉ vì muốn lợi dụng cô thôi."
"Lợi dụng thì sao?" Giang Úy Nhiên cười lạnh, tát mạnh vào mặt Mạc Khinh Nhiễm. Bị ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm khiến cô ta khó chịu.
Mạc Khinh Nhiễm thở hổn hển, cơ thể vốn đã yếu ớt càng thêm rã rời.
Cảm nhận được nồng độ pheromone trong không khí ngày càng tăng cao, Giang Úy Nhiên ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ hoe của Mạc Khinh Nhiễm: "Khó chịu lắm phải không? Tôi ngửi thấy rồi, pheromone của chúng ta trùng khớp đến 95%, là trời sinh một đôi, làm chuyện này càng thêm thoải mái."
"Cầu xin tôi đi, tôi sẽ cho cô được toại nguyện."
Mạc Khinh Nhiễm cắn chặt đầu lưỡi, cơn đau và vị máu tanh khiến cô tỉnh táo lại được một chút. Nếu không nhanh chóng rời khỏi đây, cô sẽ mất kiểm soát.
Cô vịn vào giường, loạng choạng đứng dậy định đi ra cửa. Giang Úy Nhiên khoanh tay, vẻ mặt thích thú như đang xem kịch vui: "Với bộ dạng này, cô đi được đâu? Trong biệt thự không còn thuốc ức chế mạnh của cô nữa, thuốc giải của cô chỉ có tôi."
Giang Úy Nhiên hít hà, thè lưỡi liếʍ môi: "Mùi thơm quá, tôi sắp không nhịn được nữa rồi."
Mạc Khinh Nhiễm cứng người, mò mẫm đèn bàn trên tủ đầu giường. Lúc này Giang Úy Nhiên không hề đề phòng, cô ta không ngờ Mạc Khinh Nhiễm đang trong kỳ phát tình lại còn sức cầm đèn bàn ném về phía mình.
Đèn bàn rơi xuống đất vỡ tan tành. Giang Úy Nhiên dễ dàng né được, đang định mỉa mai thì thấy Mạc Khinh Nhiễm đã gắng gượng chạy vào nhà vệ sinh.
"Mẹ kiếp!" Giang Úy Nhiên chửi thề một tiếng, vội vàng chạy theo, chỉ nghe thấy tiếng "cạch" khóa cửa từ bên trong. Cô ta đã chậm một bước.