Sau Khi Về Hưu Phù Thủy Mạnh Nhất Chỉ Muốn Mở Tạp Hóa

Chương 10

Hàng chục chiếc rương lớn chất chồng lên nhau cao đến nửa bức tường, phía trên còn bày đủ mọi món đồ kỳ quặc. Những chai lọ thủy tinh đủ hình dạng nằm ngổn ngang trên một chiếc xe đẩy nhỏ bốn bánh.

Ngoài ra, khắp không gian này còn ngập tràn vô số thứ khác, gần như lấp kín toàn bộ diện tích. Chỉ còn một lối đi nhỏ bằng đá cẩm thạch vàng óng giữa phòng, đủ để di chuyển qua lại.

Gần khu vực cửa ra vào, nổi bật nhất là một bình thủy tinh khổng lồ cao hơn cả người, bên trong chứa đầy chất lỏng màu vàng nhạt. Lơ lửng giữa chất lỏng ấy là một chiếc xúc tu khổng lồ trông như của loài bạch tuộc.

Nếu đây thực sự là xúc tu của bạch tuộc, thì con bạch tuộc này chắc hẳn phải khổng lồ như quái vật.

A Qua sững sờ trước Không Gian Linh Thức của Lydia. Cậu chậm rãi bước vào, đôi chân nhỏ nhắn run run, ánh mắt lấp lánh tò mò.

Cậu nhìn bên này, ngó bên kia, tràn đầy kinh ngạc và thích thú.

Bên ngoài cửa sổ, ánh sáng ban mai đã bắt đầu ló dạng. Lydia ngáp dài một cái. Cả đêm bận rộn đã khiến cô mệt lử.

Cô giơ ngón tay lên, khẽ búng một cái, từ đống đồ vật trong Không Gian Linh Thức, một lọ thủy tinh nhỏ bay ra.

Bên ngoài lọ dán một chiếc nhãn do Lydia tự tay vẽ: hình một chiếc đầu rắn với đôi mắt đỏ ngầu, cái miệng há rộng để lộ bốn chiếc răng nanh sắc nhọn. Đầu ngọn răng nanh bên phải còn vương lại một giọt độc tố. Bên trong chiếc lọ là những viên thuốc màu bạc sáng lấp lánh.

Lọ thủy tinh nhẹ nhàng rơi vào tay Lydia dưới ánh nhìn tò mò của A Qua.

“Suýt nữa quên mất việc dọn dẹp tàn cuộc rồi.” Lydia lấy ra một viên thuốc, bước đến trước mặt A Qua. “Há miệng ra nào.”

A Qua chỉ cao đến ngang eo Lydia. Dù đứng thẳng người, cậu vẫn phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn rõ khuôn mặt cô.

Cậu ngoan ngoãn há miệng.

Lydia nhẹ nhàng thả viên thuốc vào miệng cậu. Chiếc lọ thủy tinh tự động bay khỏi tay cô, lắc lư vài cái rồi biến mất trong đống đồ đạc.

Khi còn ở Vương Quốc Ma Pháp, mỗi khi có bạn bè đến tham quan Không Gian Linh Thức, Lydia luôn tự hào khoe rằng: “Không Gian Linh Thức của tôi lúc nào cũng gọn gàng, ngăn nắp. Muốn tìm thứ gì cũng chỉ cần một cái búng tay là xong!”

Lydia đóng cánh cửa Không Gian Linh Thức lại. Khi mở ra lần nữa, căn phòng ngủ trống rỗng ban đầu lại xuất hiện như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

A Qua tò mò thử đóng rồi mở cửa mấy lần, nhưng mỗi lần mở ra, phía sau cánh cửa chỉ là một căn phòng bình thường.

“Không Gian Linh Thức của tôi chỉ có mình tôi mở được thôi.” Lydia nhún vai, mỉm cười giải thích.

Bên ngoài trời đã sáng rõ. Lydia ngáp thêm một cái, mệt mỏi đến mức không thể chịu nổi nữa.

Cô lẩm bẩm vài câu chú ngữ, biến ra hai chiếc giường mềm mại, đặt vào phòng mình và phòng của A Qua.

Sau đó, Lydia ngã xuống giường, ngủ say sưa, thậm chí còn chẳng buồn thay quần áo.