Sau Khi Về Hưu Phù Thủy Mạnh Nhất Chỉ Muốn Mở Tạp Hóa

Chương 11

Trong suy nghĩ của Lydia, dù có phải ngủ trên sàn nhà, cô vẫn phải mang Không Gian Linh Thức theo bên mình.

A Qua được lệnh ở yên trong phòng để nghỉ ngơi. Cậu ngoan ngoãn nghe lời, trở về phòng của mình. Không buồn cởi giày, cậu ngồi co ro trên giường, hai tay ôm chặt lấy đầu gối, cằm tì lên đầu gối nhỏ nhắn.

Không biết cậu đang nghĩ ngợi điều gì, nhưng chỉ một lát sau, hơi thở đều đều đã vang lên—A Qua đã chìm vào giấc ngủ.

Căn phòng chìm trong yên tĩnh được một lúc thì bỗng bị phá vỡ bởi một tiếng động lớn vang lên từ tầng dưới. Tiếng ầm ầm chát chúa kèm theo âm thanh kính vỡ loảng xoảng, chói tai đến mức không ai có thể ngủ yên.

Lydia trở mình một cách uể oải, miễn cưỡng ngồi dậy. Khuôn mặt xinh đẹp của cô nhăn nhó, đôi mày cau lại, miệng lẩm bẩm với vẻ khó chịu.

"Còn để cho người ta ngủ không đây?"

Cô nhắm mắt hít một hơi thật sâu, cuối cùng vẫn quyết định xuống xem chuyện gì đang xảy ra.

Bước ra khỏi phòng, cô nhận ra cánh cửa phòng của A Qua vẫn mở hé. Nhìn vào bên trong, Lydia thấy cậu nhóc vẫn đang ngủ say sưa trong tư thế ngồi co ro trên giường.

"Đứa trẻ này..." Cô khẽ thì thầm, đôi mắt ánh lên vẻ dịu dàng.

Lydia nhẹ nhàng khép cửa phòng lại, cẩn thận không gây ra tiếng động, rồi mới xoay người bước xuống cầu thang.

Đi được nửa cầu thang, cô đã có thể nhìn rõ khung cảnh hỗn loạn phía dưới.

Những món đồ mà tối qua cô đã sắp xếp gọn gàng giờ đây bị xới tung lên hoàn toàn. Các kệ trưng bày hàng hóa đổ rạp trên sàn nhà, vài chiếc bị vỡ nát không thể sử dụng được nữa.

Lydia bước xuống thêm hai bậc thang, cúi người nhìn về phía cửa tiệm.

Kịch bản tệ nhất đã xảy ra.

Tấm kính trưng bày mà cô mới thay tối qua giờ đã vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ, vương vãi đầy trên mặt đất.

Các món hàng nằm lẫn lộn giữa đống mảnh kính sắc nhọn, tản mát ra tận lề đường, trông như cửa tiệm vừa trải qua một vụ cướp phá tàn bạo.

Vài người hàng xóm dậy sớm tình cờ đi ngang qua, đứng lại bàn tán xôn xao trước khung cảnh hỗn độn này.

"Có ai trong đó không?" Một người đàn ông trung niên cất tiếng hỏi vọng vào tiệm.

Người đàn ông trung niên mặc một chiếc áo thủy thủ sọc xanh trắng, trên ngực áo còn lốm đốm vài vết bẩn vàng nhạt, có lẽ là dấu tích của những bữa ăn qua loa.

Gương mặt ông ửng hồng, tròn trịa như một quả táo, phía dưới chiếc mũi to là bộ ria rậm rạp. Nhìn tổng thể, ông trông có vẻ chân thành và thân thiện.

Thật lòng mà nói, Lydia vốn không muốn bản thân bị chú ý quá nhiều. Nhưng với tình huống hiện tại, cô không thể làm ngơ mà bỏ mặc quan hệ với những người hàng xóm được.

Cô hít sâu một hơi, mỉm cười với vẻ thân thiện: "Chào buổi sáng, thưa ngài."

Sự xuất hiện của Lydia khiến ánh mắt mọi người xung quanh đều sáng bừng lên.

Dù trong tình cảnh rối ren, vẻ ngoài xinh đẹp và khí chất tao nhã của cô vẫn đủ để thu hút mọi ánh nhìn.