Tà Vương Thịnh Sủng Y Phi Che Trời

Chương 3

Ánh mắt của Triệu Tu Lâm lạnh nhạt nhìn nàng, không hiểu nàng nói lời này là có ý gì, nàng đã quên mình là ai sao?

"Ngươi không nhớ rõ chuyện gì hết sao?" Giọng nói của Triệu Lâm Tu lạnh lùng hờ hững.

Giọng nói thật là dễ nghe! Nhưng mà bây giờ điều này không quan trọng, quan trọng là nàng thật sự chẳng nhớ rõ chuyện gì cả. Nàng là một bác sĩ Trung y, đi xem bệnh cho một vị giám đốc trong thành phố. Trên đường trở về thì nàng gặp phải mưa to gió lớn, nàng vừa lạnh vừa mệt nên ngủ thϊếp đi trên xe.

Lúc vừa tỉnh lại thì cả người đều bị thương đang nằm ở một nơi xa lạ, rồi sau đó nam nhân này xuất hiện.

Trải qua hai ngày quan sát, nàng xác định mình đã xuyên qua rồi, hơn nữa, nàng còn xuyên vào một cô gái không may mắn. Nếu là tiểu thư khuê các bình thường, thì sao lại vô duyên vô cớ bị đuổi gϊếŧ chứ?

Điều quan trọng là ngoại trừ ký ức của chính nàng, thì những tin tức liên quan đến bổn cô nương này nàng không biết gì cả. Thân thể này tên là gì, năm nay mấy tuổi, trong nhà làm gì, đắc tội người nào mà bị đuổi gϊếŧ. Những điều này nàng hoàn toàn mù tịt, chuyện gì cũng không biết rõ.

Mà chuyện khiến nàng lo lắng không yên chính là mình đắc tội ai cũng không biết. Nếu đi ra đường gặp kẻ thù, chẳng phải ngay cả chết thế nào cũng không biết sao: "Ta thật sự chẳng nhớ rõ điều gì cả."

"Hôm nay Diệp Vân Phi thành thân, người y cưới chính là Liễu Bích Ngọc." Ánh mắt sắc bén của Triệu Lâm Tu nhìn nàng chằm chằm, thấy nàng nghe đến tên của Diệp Vân Phi thì vẫn mờ mịt, chẳng lẽ nàng chẳng nhớ chuyện gì hết sao?

"Y và ta có quan hệ rất sâu đậm sao?" Nữ tử cẩn thận hỏi từng li từng tí.

"Tên của ngươi là Tề Nghiên Linh." Triệu Lâm Tu vẫn không tin nữ nhân này không nhớ gì cả, có phải nàng ta giấu diếm điều gì không?

Rất tốt! Cũng giống với tên của nàng ở hiện đại, trong lòng Tề Nghiên Linh thầm nghĩ đây đúng là duyên phận rồi!

"Ngươi đã cứu ta, chắc chắn là không đành lòng nhìn nữ tử yếu đuối như ta chết trong tay kẻ xấu. Đại ca, chắc chắn là huynh sẵn lòng thu nhận và giúp đỡ ta đến khi ta khôi phục kí ức, đúng không?" Tề Nghiên Linh chớp mắt, đôi mắt trong veo như nước. Nàng giả vờ ngây thơ nhìn Triệu Lâm Tu.

Triệu Lâm Tu lạnh nhạt liếc nhìn nàng: "Không muốn về nhà sao?"

"... Ngộ nhỡ trong nhà có người muốn ta chết thì sao?" Nàng cũng đã xem qua không ít tiểu thuyết trạch đấu. Nói không chừng những người muốn gϊếŧ nàng là người trong nhà thì sao.

"Cũng đúng." Triệu Lâm Tu rũ mí mắt xuống, gương mặt tuấn mỹ nở nụ cười lạnh nhạt.

Trong kinh thành, người người tán thưởng kính sợ đại tiểu thư Tề gia. Chỉ trong hai năm ngắn ngủi, nữ tử nhỏ bé kia đã nắm trong tay việc làm ăn của tiền trang và cửa hàng dược liệu lớn nhất Cảnh Quốc, vậy mà bây giờ cái gì cũng không nhớ rõ!

Triệu Lâm Tu hơi ngước mắt, nhìn thấy vẻ mặt nàng luống cuống, hai tay cầm chén trà khẽ nhấp một cái, hai mắt khẽ nhắm lại thở dài một tiếng.

...

...

Vài ngày sau đó, mỗi ngày Tề Nghiên Linh đều ở trong phòng dưỡng thương, không ai nói chuyện với nàng. Sau khi có thể tự do hoạt động, biết được người nào đó ra ngoài làm việc, nàng lợi dụng bóng đêm che phủ bóng dáng mình, nàng lén rời khỏi căn phòng của mình. Mấy ngày nay, nàng đều ở trong phòng tịnh dưỡng, hơn nữa dựa vào phương thuốc mình đã cải tiến mà đưa cho nha hoàn đi lấy thuốc, nếu không thì chắc chắn nàng còn nằm trên giường không xuống được. Hôm nay tay chân mới hoạt động nhanh nhẹn một chút, thừa dịp Triệu Lâm Tu có việc gấp đi ra ngoài, nàng quan sát địa hình.

Tòa nhà này không nhỏ, nhưng cũng không có nhiều người. Bên ngoài cửa lớn cũng không có gì ở cạnh cửa để chứng minh thân phận của chủ nhân. Có lẽ đây chỉ là biệt viện.

Rốt cuộc nam nhân cứu nàng là ai? Nàng đã gặp qua hắn mấy lần, nhưng lại quên hỏi tên của hắn. Thật sự vì việc nàng đã xuyên qua mà cảm thấy choáng váng.

"Đi đâu thế?" Tề Nghiên Linh vừa mới bước ra cửa viện, trên đỉnh đầu lại vang lên giọng nói trầm thấp rõ ràng.

Á? Giọng nói này nghe thật quen thuộc.

Tề Nghiên Linh nở nụ cười sáng lạn rực rỡ, quay đầu lại sung sướиɠ chào hỏi Triệu Lâm Tu: "Sao trùng hợp như thế, huynh cũng đi ra tản bộ sao?"

Triệu Lâm Tu nhìn nụ cười tỏa sáng của nữ nhân này, đôi mặt đen nhánh trong trẻo như sao trời giữa bầu trời đêm. Hắn hơi nhíu mày: "Thật sự quá rảnh rỗi, tản bộ mà có thể đi hết cả tiền viện và hậu viện."

"Đi nhiều mới khỏe mạnh." Tề Nghiên Linh cười ha ha, không phải nói hắn không ở đây sao? Sao mà nàng đi một vòng hắn đã xuất hiện.