"Ngươi muốn đi đâu? Muốn rời khỏi nơi này sao?" Đôi mắt đen của Triệu Lâm Tu nhìn chằm chằm vào nàng, nghi ngờ có phải nàng muốn rời khỏi nơi này đi đâu đó không.
Tề Nghiên Linh lập tức nghiêm túc nói: "Chắc chắn ta sẽ không rời đi."
Trước khi hiểu rõ thân phận của mình và điều tra được ai muốn gϊếŧ nàng thì nàng sẽ không rời đi.
"Mệnh của ngươi là do ta cứu trở về, bây giờ người có thể khiến ngươi chết cũng chỉ có ta. Hãy nhớ rõ điều đó." Ánh mắt Triệu Lâm Tu lạnh lẽo, giọng nói trầm thấp dễ nghe. Trong bóng đêm yên tĩnh lại có cảm giác mê hoặc lòng người.
Tề Nghiên Linh ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt của hắn sắc bén lạnh lẽo, mang theo vẻ ngang ngược của kẻ mạnh khiến người ta không rét mà run. Cho dù nàng đã từng trải đời, nhưng khi đứng trước mặt hắn thì đáy lòng lại vô tình dâng lên cảm giác sợ hãi.
"Ta sẽ nhớ kỹ ơn cứu mạng của huynh." Tề Nghiên Linh mỉm cười, ngoan ngoãn gật đầu.
Triệu Lâm Tu cong đôi môi mỏng, dù cho nàng nghe lời là thật hay giả vờ thì đối với hắn mà nói cũng không quan trọng. "Cho nên ngoan ngoãn ở lại nơi này đi, tự ta sẽ mang ngươi rời đi."
Cho dù Tề Nghiên Linh không thích thái độ ngông cuồng này của hắn, nhưng mà người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Nàng tiếp tục nhu thuận cam đoan sẽ không rời đi.
Con ngươi tĩnh mịch của Triệu Lâm Tu hiện lên tia sáng: "Rất tốt!"
Nhìn bóng dáng anh tuấn của hắn biến mất trong màn đêm, Tề Nghiên Linh nhếch miệng. Nếu không phải bây giờ nàng không biết rõ tình hình xung quanh thì nàng cũng sẽ chẳng ở lại nơi này đâu.
Bên ngoài thư phòng Diệp phủ.
Nam tử ở phía sau thư án có dáng vẻ tuấn tú. Hắn mặt trang phục thường ngày màu xanh nhạt càng nổi bật lên vẻ khôi ngô nho nhã. Hắn đứng thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc, bút lông sói trong tay lao nhanh như tuấn mã. Chữ màu đen trên tờ giấy trắng như muốn chạy ra, mỗi một chữ vừa mạnh lại vừa khắc sâu.
Người mặc áo màu xanh đứng trước mặt hắn cúi đầu không dám nói.
Qua khoảng một chén trà, Diệp Vân Phi mới ngừng bút, ngẩng đầu lên nhìn về phía người đi tới.
"Có chuyện gì?" Giọng nói của Diệp Vân Phi trong trẻo dịu êm, khiến cười nghe cảm thấy giống như mười dặm gió xuân ấm áp.
Nam tử mặc áo xanh nghe giọng nói ôn hòa của Diệp Vân Phi nhưng không có cảm giác ấm áp như gió xuân. Trái lại càng thêm nghiêm túc kính cẩn đáp lời: "Đại nhân, hôm nay người của Lục gia đến kinh thành, bây giờ đã vào Tề gia."
Đôi mắt sắc bén của Diệp Vân Phi nhíu lại, Lục gia ở Giang Tây chính là nhà ngoại của Tề Nghiên Linh. Từ khi Lục thị chết bệnh, Tề gia và Lục gia cũng ít khi qua lại, bây giờ bỗng nhiên Lục gia xuất hiện ở kinh thành, vì chuyện của Tề Nghiên Linh sao? "Người nào của Lục gia đến kinh thành?"
"Là Lục thiếu gia của Lục gia và đại chưởng quỹ tiền trang của Lục gia." Nam tử mặc đồ xanh khẽ nói.
Cửa hàng bạc lạnh nhạt liếc nhìn nam tử mặc đồ xanh, cầm lấy chén trả ở bên cạnh, khẽ thổi mảnh trà vụn: "Tiết Đông Lễ, ngươi là nhị chưởng quỹ của tiền trang Minh Đức ở kinh thành bao nhiêu năm rồi?"
"Bẩm đại nhân, đã năm năm rồi." Tiết Đông Lễ cung kính đáp lời. Đôi mắt vừa nhấc lên đã thấy Diệp Vân Phi cau mày, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Diệp Vân Phi giơ chén trà lên miệng, hắn hơi dừng lại một chút. Trà này có mùi thơm nồng nàn, là do Tề Nghiên Linh đặc biệt sai người tìm Viên Sơn Mao Tiêm. Bởi vì y thích vị ngọt tự nhiên, ngon miệng của Viên Sơn Mao Tiêm, nàng đã ghi tạc trong lòng.
Diệp Vân Phi khẽ đặt chén trà xuống, hắn trầm giọng hỏi: "Nếu Lục gia muốn tiền trang Minh Đức, ngươi cho rằng có thể thành công không?"
"Từ trước đến nay, tiền trang Minh Đức chỉ nhận con dấu của đại tiểu thư. Nếu đại tiểu thư không có ở đây, thì tiền trang sẽ nhận con dấu của đại đương gia. Đây là quy củ cho đại tiểu thư quy định, những người khác không thể thay đổi." Tiết Đông Lễ trả lời.
Lục thiếu gia của Lục gia dẫn theo đại chưởng quỹ xuất hiện ở kinh thành đương nhiên là vì tiền trang của Tề Nghiên Linh. Nếu Tề Nghiên Linh chết rồi, thì tất cả tiền trang sẽ thuộc về Tề gia. Nhưng khi đó, nếu như không có Lục thị đứng ra đặt nền móng giúp nàng, thì trong mấy năm ngắn ngủi, tiền trang Minh Đức sẽ không có được thành tựu như ngày hôm nay. Lục gia muốn xem tiền trang Minh Đức là đồ cưới của Lục thị mà đòi trở về.
Tề Ngạn Quân là đại tướng quân. Luật pháp đã có quy định từ lâu, bất kỳ quan viên tam phẩm trở lên nào cũng sẽ không được phép trở thành thương nhân. Tề Ngạn Quân không thể nào tiếp quản tiền trang được.