Thị vệ của thái tử điện hạ muốn xông lên tóm lấy Tề Ngạn Quân, lại bị Diệp Vân Phi ngăn lại. Tề Ngạn Quân giơ kiếm ngay trước mặt hắn.
Mũi kiếm lóe lên tia sáng lạnh, cách trán Diệp Vân Phi chưa đến nửa tấc. Diệp Vân Phi cười nhạt một tiếng: "Tề huynh, có chuyện gì thì hãy từ từ nói. Trước tiên hãy thả kiếm xuống, hôm nay là ngày đại hỉ của ta, huynh thế này không tốt lắm."
"Ta hỏi ngươi một lần nữa, muội muội ta ở đâu?" Tề Ngạn Quân không hề bị lay động, dùng đôi mắt ưng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệp Vân Phi.
"Tề tướng quân, ngài thật không nói lý lẽ. Không tìm thấy muội muội của ngài thì sao lại đến tìm Diệp đại nhân chứ." Người ở bên cạnh không sợ chết mà khẽ nói.
Tề Ngạn Quân không hề nâng mắt lên: "Muốn ta giảng đạo lý với ngươi sao?"
Con mẹ nó, ai ăn no không muốn sống dám nói đạo lý với người giỏi võ công nhất nước như Tề Ngạn Quân chứ! Người ta sẽ dùng kiếm trong tay giảng đạo lý đấy.
"Diệp Vân Phi, ta hỏi ngươi một lần nữa, muội muội ta ở đâu?" Giọng nói của Tề Ngạn Quân giống như vụn băng, cào trên gò má người ta đến mức đau đớn.
Diệp Vân Phi mím chặt môi, trong mắt hiện lên vẻ bi thương.
"Tề tướng quân, mấy ngày trước lệnh muội đã chết rồi. Khi nàng ấy đi miếu sơn thần thì gặp lũ ống, bị đè chết." Trong đại sảnh, không biết ai mở miệng nói.
"Không tìm được thi thể..."
Hai mắt Tề Ngạn Quân đỏ hồng, trừng mắt nhìn Diệp Vân Phi, dường như muốn xé xác hắn: "Ngươi đã làm gì muội muội ta?"
"Ta không có!" Diệp Vân Phi khẽ nói với hắn.
"Tề tướng quân, chuyện này thật sự không liên quan đến Diệp đại nhân. Diệp đại nhân còn muốn cưới nàng ấy làm bình thê... Là vì muội muội của ngài phúc bạc thôi..."
"Đúng đó đúng đó."
Tề Ngạn Quân cười to với vẻ bi thương, tiếng cười khiến cho tất cả mọi người trong đại sảnh cảm thấy sợ hãi.
Muội muội của hắn đã làm biết bao nhiêu việc vì Diệp Vân Phi này, cuối cùng chỉ được làm bình thê, còn chết đi cũng không được rõ ràng?
"Diệp Vân Phi, Nghiên Linh vì ngươi mà làm tất cả mọi chuyện. Cho dù ngươi chết cũng không đủ báo đáp muội ấy, ngươi đi theo muội ấy đi!" Huyền Thiết Kiếm trong tay Tề Ngạn Quân đâm về phía trước.
Sau lưng Diệp Vân Phi xuất hiện một bóng đen che Diệp Vân Phi ở phía sau, chặn thanh kiếm bén của Tề Ngạn Quân lại.
"Tề huynh, nghe ta giải thích đã." Diệp Vân Phi bất đắc dĩ hô lên. Nhưng mà thị vệ phía ngoài bên ngoài đã thấy cơ hội, xông tới đánh nhau với Tề Ngạn Quân.
Trong mắt Tề Ngạn Quân chỉ thấy Diệp Vân Phi. Hắn gϊếŧ chóc mở ra một con đường máu, dùng một kiếm đâm vào bả vai trái của Diệp Vân Phi, dùng sức uốn một cái, muốn phế đi tay của Diệp Vân Phi.
"A..." Diệp Vân Phi kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt trắng bệch lùi lại mấy bước, bị rất nhiều thị vệ vây quanh ở giữa.
"Tề Ngạn Quân, ngươi kháng chỉ hồi kinh, đá thái tử bị thương. Nếu ngươi lại gϊếŧ mệnh quan triều đình, thì không chỉ một mình ngươi liên quan, mà sẽ liên lụy đến toàn bộ Tề gia của ngươi. Ngươi hãy nghĩ cho kỹ!" Diệp Vân Phi thở gấp, nén đau kêu lên.
Đúng thế, không thể để Tề gia liên lụy được!
Ánh mắt Tề Ngạn Quân chất chứa hận thù, hung ác nham hiểm mà nhìn Diệp Vân Phi. Hắn ngừng kiếm trong tay, đúng thế, hắn không thể liên lụy Tề gia!
Nhưng cũng sẽ không bỏ qua Diệp Vân Phi! Một ngày nào đó, hắn sẽ đích thân gϊếŧ tên tiểu nhân vong ân phụ nghĩa này.
"Bổn tướng quân có kháng chỉ hồi kinh hay không, còn chưa tới phiên các ngươi phán đoán." Vì bảo hộ Tề gia, Tề Ngạn Quân thu kiếm vào, một lần nữa chậm rãi đi vào trong mưa bụi.
Diệp Vân Phi nhìn bóng lưng của Tề Ngạn Quân, sai người đỡ Thái tử đã uống say đi nghỉ ngơi. Y cũng phải băng bó vết thương, sai người đỡ vào thư phòng.
"Không phải bảo các ngươi mang nàng về sao?" Ánh mắt Diệp Vân Phi bình tĩnh nhìn người áo đen quỳ trước mặt hắn, giọng nói ẩn chứa sự tức giận.
"Đại nhân, là thuộc hạ vô dụng. Tề cô nương bị người ta cướp đi..."
"Không tiếc bất cứ thứ gì, phải tìm nàng!"
"Ngươi nói ta bị người ta đuổi gϊếŧ?" Một cô nương mặt mặc áo ngắn màu vàng nhạt, ôm ly trà trong tay. Nàng hơi nghiêng đầu, dáng vẻ mắt ngọc mày ngài, da trắng như mỡ. Đôi mắt đen thẫm nhìn nam tử trẻ tuổi ở phía đối diện.
"Ừm." Nam tử mặc cẩm bào màu đen, cổ áo và ống tay áo thêu đám mây cát tường màu vàng, làm nổi bật lên vẻ thanh tú anh tuấn, quý khí bức người của hắn.
Dáng vẻ thật sự rất đẹp trai!
"Ngươi đã cứu ta sao? Vậy chắc hẳn ngươi biết ta là ai chứ." Nữ tử cầm chén trà lên uống một ngụm, suýt nữa không nhịn được mà than thở thành tiếng. Nước trà này có màu vàng óng, mùi hương thuần khiết, mùi vị nồng nàn, là trà Thiết Quan Âm thượng hạng.
Nam nhân này nhất định là không phú thì quý.