Thực ra, cô cũng có hơi tò mò, tuy đây là thế giới Mary Sue nhưng hôn ước giữa hai gia đình cũng là một chuyện lớn. Cô rất thắc mắc, nhà họ Tần vì cưng chiều Tần Yếm thì có thể làm đến mức nào. Nhà họ Tần không so được với nhà họ Hoắc, mấy năm nay cũng là nhờ có quan hệ với nhà họ Hoắc nên nhà họ Tần đã nhận được không ít lợi lộc.
Cô đợi một lúc lâu, lâu đến mức cô nghĩa đối phương sẽ không trả lời mình thì mẹ Tần lại gửi tin nhắn đến.
Mẹ: [Được rồi, mẹ và cha con sẽ nói chuyện một chút, ngày mai đến tìm nhà họ Hoắc để từ hôn.]
Tần Yếm có chút ngạc nhiên.
Tần Yếm: [Cảm ơn mẹ.]
Tần Yếm nhìn màn hình, vẻ mặt có chút hoang mang, vài giây sau lại cười thành tiếng.
Cha mẹ Tần trong cốt truyện chỉ là những nhân vật phụ, thiết lập nhân vật tương đối đơn giản, bọn họ thật sự rất yêu chiều cô con gái này.
Tất cả đều là những nhân vật bị mắc kẹt trong cốt truyện.
Tần Yếm nghịch chiếc điện thoại trong tay, có chút đăm chiêu.
Hiện tại, bản thân đã làm điều trái ngược hoàn toàn với thiết lập nhân vật của bộ truyện, nhưng không bị ngăn cản, cốt truyện cũng không tự động sửa lại. Liệu có phải điều này có nghĩa là cô có thể làm những gì mình muốn không?
Nếu đã thức tỉnh, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ làm hòn đá kê chân cho người khác nữa.
Nhưng tiếp theo phải làm gì đây...
Tần Yếm nhìn xa xăm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hư vô.
Lấy nhân vật chính làm hòn đá kê chân cho mình thì sao nhỉ?
Ngôi vị thay đổi, lần này đến lượt cô rồi.
...
Trong khi nghỉ giữa trận, Tần Chí Dã tiện tay nhận một chai nước từ đám đông, mở điện thoại lên, thấy hai cuộc gọi nhỡ từ mẹ Tần, có hơi khó hiểu, nhưng đang chuẩn bị quay lại thì cuộc gọi thứ ba đã gọi đến.
Tần Chí Dã nhận cuộc gọi, nghe những lời mẹ Tần nói thì sửng sốt mất vài giây, vô thức nhìn về phía khán đài. Nhìn quanh khắp nơi rồi ánh mắt dừng lại ở chỗ Hoắc Trạch Ý, xác nhận không có bóng người quen thuộc ở bên cạnh cậu ta thì có hơi kinh ngạc.
“Không có chuyện gì, bọn con đang chơi bóng rổ, lúc bắt đầu trận bóng con bé còn cổ vũ cho Hoắc Trạch Ý mà.” Tần Chí Dã nhíu mày: “Lần này lại định làm trò gì đây?”
“Có chuyện gì sao?” Quý Tư Dục đứng bên cạnh Tần Chí Dã, thấy vẻ mặt Tần Chí Dã không đúng liền hỏi.
Tần Chí Dã nói nhỏ: “Không biết em gái tôi đã trúng phải cái gì mà tự nhiên lại muốn hủy hôn.”
“Ha?” Quý Tư Dục trợn mắt: “Thật hay giả vậy? Nói đùa đúng không?”
Hoắc Trạch Ý nghe thấy lời của Tần Chí Dã, cũng quay lại nhìn.
“Mẹ cứ bình tĩnh đã, ai biết con bé định làm cái gì, có khi là học được chiêu gì mới để thu hút người khác, lạt mềm buộc chặt. Nếu hủy hôn xong rồi lại nháo lên muốn đính hôn lại thì phải làm sao bây giờ?” Tần Chí Dã có hơi cáu kỉnh nói: “Để chút nữa con hỏi con bé.”
Tần Chí Dã cúp điện thoại, vẫy tay gọi Viên Viện đang đứng cách đó không xa.
Viên Viện nhìn quanh, xác nhận Tần Chí Dã đang gọi mình thì mới chạy lại: “Cậu Tần.”
“Em gái tôi đâu?” Tần Chí Dã hỏi.
“Không biết, cô chủ đưa nước cho tôi xong thì rời đi.” Viên Viện không biết, lắc đầu.
Tần Chí Dã nhíu mày: “Trước khi đi có chuyện gì xảy ra không?”
“Không, không có gì.” Viên Viện cố gắng nhớ lại, nhưng không thể nghĩ ra có vấn đề gì: “Cô ấy đột nhiên đứng dậy, đưa nước cho tôi, nói nóng quá, không đưa nước nữa rồi rời đi luôn.”
Tần Chí Dã xua tay, định gọi điện cho Tần Yếm, nhưng thấy thời gian nghỉ giữa trận sắp kết thúc, đành phải đút điện thoại vào trong túi. Có thể Tần Yếm đang giận dỗi thôi, chắc là cũng không có chuyện gì lớn.
...
Tần Yếm đã trở lại lớp học, ba người trong F3 đều đang chơi bóng rổ ở sân thể dục nên trong lớp không có ai.
Cô chống cằm, lướt qua các cuốn sách trên bàn, tất cả đều như mới, ngay cả một vết bẩn cũng không có.
Thiết lập nhân vật ngu ngốc, không có chiều sâu.
Tần Yếm gấp sách lại, dựa lưng vào ghế.
Ngày mai, nữ chính Bạch Oánh Oánh sẽ chuyển trường đến đây. Cô ấy sẽ đạp xe vào cổng trường, vì tránh học sinh khác mà đâm vào xe của Hoắc Trạch Ý. Sau đó, vì để trả tiền sửa xe, cô ấy tự nguyện trở thành người giúp việc cho Hoắc Trạch Ý, sau này còn làm người giúp việc cho ba người trong F3 vì làm hỏng món đồ đắt tiền gì đó ở trong ký túc xá.
Mỗi lần ba người đó đến trường đều có một đám đông vây quanh. Nói thật, Tần Yếm có hơi tò mò không biết Bạch Oánh Oánh sẽ xuyên qua đám người đó thế nào mà để đâm vào xe.
Xem ra ngày mai phải đến sớm hơn một chút, nếu không sẽ bỏ qua trò hay lần này.