Tần Yếm móc điện thoại ra, nhìn vào số dư trong thẻ, nhướng mày, không hổ là thế giới Mary Sue, thẻ của cô có hơn ba trăm triệu, trong túi còn có một chiếc thẻ đen không giới hạn.
Thế nhưng đây cũng có thể coi là ít, cô đã xem qua toàn bộ cốt truyện trong sách, nhóm nam chính người nào cũng có mấy tỷ trong tay.
Ở nơi này, tiền thực sự chỉ là con số.
Thật ra, theo lý thuyết thì cô cũng có quyền thừa kế của nhà họ Tần, nhưng vì cô quá hồ đồ, Tần Chí Dã tài giỏi hơn cô rất nhiều nên mọi người đều mặc định Tần Chí Dã là người thừa kế.
Cô đứng dậy, đi đến chỗ giáo viên xin nghỉ. Có lẽ vì trước giờ cô đi muộn, về sớm đều không xin phép giáo viên nên giáo viên khi thấy cô đến xin phép thì giật hết cả mình.
Tần Yếm cầm giấy phép, lái xe rời khỏi trường học, để Tần Chí Dã đến tìm cô lại không gặp được.
Tần Chí Dã gọi điện cho Tần Yếm, nhưng không ai nghe máy. Anh ấy là người thiếu kiên nhẫn và tính tình không tốt nhất trong ba người, gọi cả ba cuộc không ai nghe, Tần Chí Dã đành ném chuyện này qua sau đầu.
...
Tần Yếm về nhà lấy giấy tờ, rồi làm thủ tục đăng ký một công ty.
Cô đã lăn lộn nhiều năm, nhiều năm qua Tần Chí Dã cũng không mắc sai lầm gì. Cô muốn đoạt quyền thì cần phải làm cái gì đó.
Muốn trực tiếp vào công ty để cướp hạng mục, phần lớn cổ đông sẽ không đồng ý. Dù sao thì cũng chỉ có mỗi cha mẹ Tần là yêu thương cô vô hạn, cô không có hào quang nhân vật chính, người khác cũng sẽ không lấy tiền ra để đùa với cô.
Nếu một trong các nam chính mất quyền thừa kế... nghĩ đến đây thấy rất thú vị. Nếu có thể lấy được quyền thừa kế của nhà họ Tần, sau này làm các chuyện khác sẽ dễ dàng hơn, dã tâm của cô có lẽ sẽ lớn hơn một chút.
Mọi việc xong xuôi, trường học cũng sắp tan học. Khi cô về nhà, cha mẹ Tần đã đợi sẵn trong phòng khách.
"Yếm Yếm." Mẹ Tần thấy Tần Yếm về thì lập tức đứng dậy, lo lắng nhìn Tần Yếm.
Tần Yếm để cặp sách sang một bên, khoác tay mẹ Tần: "Yên tâm, con không sao, chỉ là không muốn mãi xoay quanh Hoắc Trạch Ý nữa thôi."
"Con suy nghĩ kỹ chưa?" Cha Tần nhìn Tần Yếm, vẻ mặt nghiêm túc: "Lần này hủy hôn, nếu con hối hận, nhà họ Hoắc chắc chắn sẽ không đồng ý nữa."
Dù sao hôn ước này cũng là do nhà họ Tần thúc đẩy, Hoắc Trạch Ý lại rất không muốn, giờ Tần Yếm chủ động hủy bỏ, nhà họ Hoắc chắc chắn sẽ thấy khó chịu.
"Vâng, Hoắc Trạch Ý cũng không thích con, cứ để anh ta tự do đi." Tần Yếm gật đầu: "Cha cứ nói với nhà họ Hoắc là con đã nghĩ thông, nhà họ Hoắc không phải luôn nghĩ con không xứng với Hoắc Trạch Ý sao?"
Tần Yếm rũ mắt, nắm tay mẹ Tần, nhẹ giọng nói: "Nếu nhà họ Hoắc thấy xấu hổ, có thể nói là con bị đá, như vậy chắc sẽ không ảnh hưởng đến sự hợp tác giữa hai gia đình đâu."
"Yếm Yếm!" Nghe giọng điệu cô, mẹ Tần càng thêm thương xót ôm Tần Yếm vào lòng: "Ai nói con không xứng với Hoắc Trạch Ý, Yếm Yếm nhà chúng ta là cô gái tốt nhất trên thế giới này."
Cha Tần có chút ngạc nhiên nhìn Tần Yếm, rõ ràng không ngờ rằng những lời này lại có thể xuất phát từ miệng cô.
Trước đây, Tần Yếm làm gì cũng không quan tâm đến hậu quả, ngày nào cha mẹ Tần cũng phải đi sau giải quyết rắc rối cho cô. Thế mà bây giờ lại bắt đầu quan tâm đến hợp tác giữa hai nhà rồi!
“Mặt trời mọc đằng tây sao?” Cha Tần thò đầu ra nhìn ngoài cửa sổ.
Mẹ Tần trừng mắt nhìn cha Tần, nhưng bà cũng cảm thấy có gì đó lạ: “Yếm Yếm, thật sự không bị ai bắt nạt sao?”
“Không đâu ạ.” Tần Yếm ôm lấy mẹ Tần: “Chỉ là đột nhiên cảm thấy trước đây con đã gây ra quá nhiều phiền phức cho gia đình.”
Cô nhắm mắt lại, khóe mắt nhanh chóng đỏ lên: “Sau này sẽ không như vậy nữa, con sẽ hiểu chuyện mà.”
“Được, được.” Mẹ Tần xúc động nói.
Tần Yếm lau nước mắt, càng khiến mẹ Tần đau lòng mà gọi “cục cưng” rồi đến “bé cưng”.
Với sự hỗ trợ của cha mẹ Tần, cô nhất định sẽ đạt được mục đích, việc này cũng không quá khó. Sau này, khi Tần Chí Dã bắt đầu rơi vào việc yêu đương, chắc chắn sẽ xảy ra xung đột với cha mẹ Tần.