Pháo Hôi Nàng Không Đi Con Đường Bình Thường

Thế giới 1 - Chương 13

Ba ngày sau, Thôi quản sự dẫn theo mấy tiểu cung nữ đến.

Thôi quản sự là một cô cô chừng ba mươi tuổi, mặc áo kỳ bào màu xanh đen. Lúc này, trên gương mặt tròn trịa của bà, là vẻ hòa nhã hơn nhiều so với trước đây:

“Chúc mừng cô nương, cô nương thật có phúc! Vừa rồi, Trang Thân Vương đã đích thân đến Ngự tiền xin thánh chỉ, từ nay cô nương chính là Cách Cách của phủ Thân Vương.”

“Có thể được Vương Gia ưu ái như vậy, ngày sau của Cách Cách chắc chắn sẽ rất tốt!”

Đối với những lời tâng bốc này, An Ninh chỉ cúi đầu, tỏ vẻ ngại ngùng nhưng thực chất chẳng để tâm.

Chỉ mới gặp mặt một lần, có thể có bao nhiêu tình cảm?

Những người đàn ông trong triều Thanh này đâu phải người si tình, cùng lắm cũng chỉ là nhất thời động lòng vì sắc mà thôi.

Nhưng điều đó thì đã sao? Hắn muốn sắc đẹp, còn nàng muốn những ngày tháng an nhàn thoải mái. Ai cũng đạt được điều mình mong muốn, cũng không có thiệt!

Thấy An Ninh không nói lời nào, Thôi ma ma chỉ nghĩ rằng nàng xấu hổ.

Trong lòng thầm nghĩ nha đầu này không phải loại quên gốc, nhưng cũng thật đáng tiếc...

Tuy nhiên, việc đã đến nước này, Thôi ma ma chỉ có thể dặn dò thêm vài câu, bảo An Ninh nhanh chóng thu dọn đồ đạc, chờ một lát sẽ có người của phủ Thân Vương đến đón.

Trước khi rời đi, Thôi ma ma còn cố ý ghé qua Mai Viên một chuyến, đưa đi những cung nữ từng trong tối ngoài sáng bắt nạt An Ninh, bao gồm cả cháu gái của một quản sự – người bởi vì ghen ghét mà dẫn đến cái chết của nguyên thân.

Lý do tất nhiên là "làm việc không tốt", bọn họ bị trả về phủ Nội Vụ để huấn luyện lại.

Nhưng đã là người ở đây thì ai cũng biết, những người được phân vào Mai Viên này, vốn là không có chỗ dựa gì, nay lại gặp chuyện như vậy, nếu không xảy ra ngoài ý muốn gì, thì e rằng cả đời bọn họ chỉ có thể héo tàn trong Tân Giả Khố. (Phòng làm việc khổ cực).

An Ninh hoàn toàn không đồng tình với những gì bọn họ sẽ trải qua. Cho dù chuyện này có phần là do nàng cố ý tính kế, nhưng những đau khổ mà nguyên thân từng chịu đều là thật.

Bị chèn ép, xa lánh, giao hết những công việc nặng nhọc nhất cho nguyên thân - điều này khác gì bá lăng như trong thời hiện đại?

Khi trở về phòng, An Ninh vừa tự mình thu dọn hành lý vừa tạm biệt tiểu tỷ muội của mình. Trong khi đó, hệ thống nhìn những cung nữ vừa khóc lóc vừa bị lôi đi kia, vẻ mặt khó hiểu.

Nó đã sớm biết ký chủ nhà mình rất mang thù, nhưng nó hoàn toàn không hiểu sao Ký chủ của mình lại như thế nào mà đã báo được thù rồi.

Hệ thống lẩm bẩm: [Chỉ là một Cách Cách trong phủ Thân Vương, thậm chí còn chưa phải trắc phúc tấn, quản sự đó cần gì phải làm đến mức này chứ?]

Dù sao ký chủ cũng không ở trong cung, lấy lòng ký chủ thì được gì chứ, sao lại mất công đến thế?

An Ninh cầm tách trà, khuôn mặt uyển chuyển đa tình hơi tối đi: “Không thì sao mọi người đều nói những người trong cung này đều là nhân tinh chứ?”

“Đối những người này tới nói, một Cách Cách có thân phận thấp kém đương nhiên không đến mức, nhưng ai làm chuyện này đã trăm phần trăm bị người bên trên biết được chứ? Thống Tử, ngươi sẽ không cảm thấy, một đại mỹ nhân thình lình xuất hiện ở trước mắt, Trang thân vương - một vị Vương gia có thực quyền, không hề tra xét gì đã vui lòng nhận lấy à?”

Nhớ lại cuộc trò chuyện hôm qua, Hệ thống im bặt.

Thực tế, dù vị Thân Vương này có cố ý xả giận cho vị mỹ nhân mới tới tay này hay không, nhưng làm kẻ bề tôi, chỉ cần có một phần vạn khả năng, họ cũng phải xử lý mọi chuyện thật chỉn chu.

Không làm người phía trên cảm thấy bị làm lơ, không để bất cứ sơ suất nào xảy ra.

Hơn nữa, đối với những Thân Vương lâu đời không ham quyền thế, Hoàng đế Khang Hy luôn lễ trọng vài phần.

Rõ ràng, đi tới được hôm nay, Thôi ma ma không phải người ngu dốt.

An Ninh cúi đầu, lòng thầm nghĩ: Chèn ép, đấu đá để giành chút lợi ích nhỏ thì có ích gì? Hoặc không làm, hoặc làm thì phải khiến đối thủ hoàn toàn bị hạ gục. Dây dưa không dứt chỉ thêm mệt mỏi!