Pháo Hôi Nàng Không Đi Con Đường Bình Thường

Thế giới 1 - Chương 12

Bắt chước thói quen của nguyên thân, An Ninh kéo tay áo của tiểu cô nương kia, khuôn mặt còn hơi ửng đỏ, nở nụ cười mềm mại làm nũng nói: “Được rồi, là ta quá vội vàng, suy nghĩ không chu toàn.”

“Ta biết là muội sợ liên lụy đến ta!” Không biết nghĩ đến điều gì, Hỉ Tháp Lạp Vãn Tình giận đến mức vò nát khăn tay, vừa tức vừa hận nói:

“Bọn họ sao có thể bắt nạt người như thế chứ!”

“Muốn được quản sự coi trọng, muốn trèo lên long sàng thì tự mình đi mà tranh! Suốt ngày lén lút bắt nạt người khác thì tính cái gì!”

“Khụ khụ!”

Nha đầu này, sao lại bạo miệng thế, chuyện gì cũng dám nói!

An Ninh đang nằm trên giường nghe vậy liền giật mình, bất chấp cơ thể còn yếu tay chân bủn rủn, vội vàng đưa tay bịt miệng nàng kia lại.

Trong lúc đó còn không quên nhìn ngó xung quanh, thấy mấy người cùng phòng quả thực không có ở đây, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Đã ở trong cung lâu như vậy, Vãn Tình hiển nhiên không phải kẻ không biết sự đời. Biết mình lỡ lời, nàng cũng lập tức ngậm miệng không nói.

Sau khi ăn xong bát cháo, thấy An Ninh đã lấy lại chút sức lực, Vãn Tình mới xích lại gần, ngập ngừng mở miệng hỏi:

“Đúng rồi, An Ninh, hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nghe nói muội được thị vệ bên người của Trang Thân Vương tự mình đưa về, người đó còn cố ý mời thái y đến khám.”

“Các nàng… Các nàng đều nói sau này muội chắc sẽ phải vào Trang Thân Vương phủ.”

“Hơn nữa, bọn họ còn nói Trang Thân Vương phủ con nối dõi khó khăn, không phải nơi tốt để an thân…”

Vãn Tình nói rất cẩn thận, nhưng An Ninh lại cảm thấy yên tâm.

Là một cung nữ, mặc dù là cung nhân cấp thấp như các nàng, theo lý mà nói cũng không được phép lén lút trao nhận, hoặc có quá nhiều tiếp xúc với nam nhân bên ngoài.

Vị Thân Vương kia nếu không ra lệch kiêng dè, liền chứng minh đã có tâm tư.

Lần này, tuy hành động của nàng có hơi mạo hiểm nhưng kết quả vẫn không tệ.

Miễn cưỡng giải thích với thiếu nữ ríu rít trong phòng, An Ninh viện cớ nghỉ ngơi, tựa lưng vào giường nằm xuống.

Sau ngày hôm đó, An Ninh thu mình trong phòng bắt đầu cuộc sống dưỡng bệnh.

Nhưng khác hẳn với những lần, thuốc gần như không đúng bệnh như trước kia, lần này y sĩ lại rất tận tâm. Không chỉ giải thích cặn kẽ cách điều trị và kiêng kỵ, mà còn liệt kê rõ các thực phẩm ảnh hưởng đến tác dụng của thuốc.

Tuy vậy, ngoài những điều này, mọi thứ vẫn chẳng khác gì trước đây.

Chưa đến hai ngày, Tố Vân và mấy người cùng phòng lại bắt đầu châm chọc mỉa mai:

“Có một số người nha, ỷ vào mình có một khuôn mặt đẹp, liền nghĩ rằng có thể bay lên đầu cành làm phượng hoàng!”

“Không biết rằng quạ đen vẫn là quạ đen mà thôi, làm sao có thể hóa thành chim sẻ trên trời.”

Đối với lời chế giễu này, An Ninh vẫn bình thản dưỡng bệnh, giả vờ như không nghe thấy.

[Ký chủ, ngươi không lo lắng sao? Đã ba ngày trôi qua mà phía Trang Thân Vương phủ vẫn chưa có động tĩnh gì.]

“Gấp gì chứ!” An Ninh cuộn mình trong ổ chăn ấm áp, bình thản nói:

“Tuy tình hình trong phủ của đối phương rất hợp ý nghĩ của ta, nhưng đó chỉ là một sự lựa chọn trước mắt thôi. Nếu không được, ta có thể đổi người khác cũng không sao.”

Không bao giờ đặt hy vọng vào trong cùng một cái giỏ, đó là một đạo lý mà kiếp trước An Ninh đã học được từ trong trại trẻ mồ côi. Nhưng nếu lần sau hành động, cần phải thay đổi biện pháp khác.

Thực ra, theo ý An Ninh, hành động lần này vẫn hơi mạo hiểm, nhưng không còn cách nào khác. Cung quy của triều Thanh rất nghiêm khắc, ngay cả các hoàng thân cũng hiếm khi bước chân vào hậu cung, trừ những dịp thỉnh an Thái Hậu.

Bỏ lỡ cơ hội lần này, sau này muốn tìm cơ hội khác sẽ khó hơn nhiều.

Hơn nữa, nàng thực sự không muốn làm việc nữa!

Không nói cái khác, chỉ nói đồ ăn thôi, ngày mùa đông này, chỉ mang thức ăn từ Ngự Thiện Phòng về tới phòng, đồ ăn đã lạnh một nửa, chó hệ thống vô dụng, đến mức hâm nóng cũng không làm được.

Nhưng rất nhanh, An Ninh không còn phải lo lắng nữa. Thực tế đã chứng minh, mỹ nhân kế, chỉ cần người đó đủ đẹp, đi đâu cũng dễ thành công.