Ở một bên khác, sau khi rời khỏi căn phòng nhỏ, thấy Thôi ma ma vẻ mặt như có chút không vui. Biết được đối phương còn đang tiếc nuối vì dung mạo xuất sắc của tiểu nha đầu kia, tùy hầu cung nhân đi theo bên cạnh bà không khỏi khuyên nhủ:
"Cô cô đâu cần phiền lòng như vậy. Mỹ nhân trong cung có rất nhiều, huống chi nha đầu kia đẹp thì cũng đẹp đó, nhưng nhìn lại chỉ là một kẻ ngốc nghếch. Lần trước cô cô đã cố ý đã tạo cơ hội cho nàng ta, nàng ta vẫn để người khác tính kế lại. Theo ta thấy, một kẻ như thế thì dù đẹp đến đâu, cũng chẳng thể ngoi lên trong hậu cung này!"
"Ngược lại là Trương Giai tiểu chủ, tuy nhan sắc không bằng vị này, nhưng thông minh lanh lợi, đối với cô cô ngài cũng hiếu thuận. Huống chi chuyện lần trước, không phải đã tra ra cùng tiểu chủ không có quan hệ gì sao?"
Sờ soạng túi tiền rõ ràng đẫy đà không ít bên hông, tiểu cung nhân trên mặt mang theo một chút tàn nhang, thăm dò khuyên nhủ.
Đáng tiếc, đối với hành vi nói thiên về một phía của cung nhân bên cạnh, vị Thôi chưởng sự trước mắt này lại chỉ liếc mắt thản nhiên nhìn đối phương một cái:
"Ngươi thì biết cái gì, hiện giờ trong cung này, không sợ không thông minh, chỉ sợ toan tính quá mức."
Dù An Ninh có những khuyết điểm nào đi nữa, nhưng hiểu chuyện nghe lời, cộng thêm gương mặt kia, đã thắng rất nhiều người.
Đáng tiếc, là cái không có phúc phận!
Thôi ma ma nghĩ vậy, rồi quay sang cảnh cáo cung nữ:lại cảnh cáo nhìn tiểu cung nữ một cái: "Nể mặt ngạch nương ngươi, ngày thường thu chút chỗ tốt ta đã mắt nhắm mắt mở cho qua nhiều chuyện. Nhưng nếu còn nói những điều không nên nói, miếu nhỏ này của ta, sợ sẽ không giữ được ngươi..."
Tiểu cung nhân vội vàng đứng dậy thỉnh tội!
…………
Không để An Ninh có quá nhiều thời gian lưu luyến chia tay, người của phủ Trang Thân Vương đến rất nhanh.
Dẫn đầu là một ma ma khoảng hơn năm mươi tuổi, gương mặt nghiêm nghị, người mặc một bộ áo dài thêu gấm màu xanh lam, bên ngoài thêu khảm vai màu vàng nghệ, cả người thoạt nhìn rất là nhanh nhẹn giỏi giang, phía sau còn có hai tiểu nha đầu nhỏ tuổi đi theo.
Cuộc sống của cung nhân tầng dưới chót không dễ chịu.
Thường xuyên bị cắt xén phân lệ, mặc dù ở trong cung gần năm năm, đến lúc rời đi, hành lý của An Ninh chỉ có hai bọc vải xanh nhỏ.
Sau khi tiến lên thỉnh an cùng ma ma, hai tiểu nha đầu tay chân nhanh nhẹn nhận hành lý từ tay An Ninh, không mảy may chú ý đến vẻ ngoài có phần nghèo nàn của nàng.
Hành động tỏ rõ được dạy quy củ rất tốt.
An Ninh thầm hiểu được phần nào về quy củ trong phủ Thân Vương.
Kỳ thật nguyên thân quá tiết kiệm, những năm này vẫn có tiền bạc dư thừa, nhưng phần lớn đều bị tiểu cô nương để dành, cũng không cho đệ đệ ở ngoài cung bao nhiêu.
Cũng không phải do keo kiệt, mà là trong lòng cô nương này rõ ràng. Theo tính cách khó ưa của vị kế mẫu kia, cho dù đưa bạc, cuối cùng cũng sẽ bị người nọ cắt xén từ chỗ khác.
Tiểu cô nương trước khi chết còn nghĩ, muốn đem số bạc này để lại sau này cho đệ đệ đi học dùng...
Xe ngựa lăn bánh, chẳng mấy chốc đã đến nơi.
"Cách Cách, chúng ta đến rồi!"
“Cách Cách, đây chính là Hành Vu Quán, nơi sau này ngài sẽ ở…”
Đi theo sau Ô Tô ma ma, An Ninh quan sát sân nhỏ trước mắt.
Là một Cách Cách, không thể mong chờ nơi ở được bố trí quá xa hoa.
Tuy nhiên, có một điều khiến An Ninh rất hài lòng, do số lượng người trong hậu viện của phủ Thân Vương không quá đông, diện tích phủ Thân Vương cũng khá rộng rãi, nên không có cảnh mấy người phải chen chúc trong một sân nhỏ như trong hậu cung.
Tiểu viện trước mắt tuy không tính rộng rãi, nhưng chỉ tính tới việc có thể ở một mình đã là một chuyện tốt hơn nhiều. Có lẽ vì Thân Vương cũng là một người nửa văn nghệ sĩ, nên cách bài trí trong tiểu viện rất thanh nhã, tổng thể gọn gàng, bố cục hợp lý.
Thậm chí, ở hậu viện còn có một rừng trúc nhỏ, ngoài cửa sổ lấp ló vài cây mai đỏ.