Lam Mật Nhu nói xong, lại thấy vợ lão Bính như là suy nghĩ gì đó, nước mắt cứ rơi không dứt, cũng không chú ý đến lời cô nên thôi không nói nữa, bèn dựa vào lòng bà ấy, ánh mắt mờ mịt nhìn chằm chằm vào quan tài của bà.
Hai người cứ như vậy dựa vào nhau chống đỡ đến khi ánh bình minh rạng lên nơi chân trời thì mới có người đi đến.
Lam Mật Nhu vừa gục đầu xuống một cái lập tức ngẩng đầu lên, nhanh chóng liếc về phía hai thầy trò thầy bói đang rẻ đám cỏ phía bên kia đi đến.
"Sao lại ra đây rồi? Không đốt giấy sao?"
Sau đó nhìn kỹ lại thấy chậu đốt cũng ở cạnh đó thì thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực.
"May quá! Lúc tối tôi cứ bồn chồn không yên, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện."
"A... Sư phụ!"
Thiếu niên đi theo sau thầy bói hét lên một tiếng, sau đó nắm lấy tay áo thầy bói kêu lên!"
Thầy bói nhìn vào trong nhà, chân lùi lại một bước, miệng lẩm bẩm không biết nói gì đó, nhưng lại không dám đi vào nhà mà đứng đó, ánh mắt càng ngày càng trở nên hoảng hốt.
Mọi người trong thôn cùng lũ lượt đi đến, muốn người một tay một chân phụ giúp nấu cơm đãi ma.
Nhưng khi thấy cả bốn người đứng ngay cửa không vô thì cũng tò mò đến xem, sau đó là tiếng xì xào bàn tán nối liền không dứt.
Vợ lão Bính cả đêm không ngủ, nghe những lời nói hỗn loạn không đầu không đuôi của bọn họ thì đầu càng thêm đau, quay quanh tìm xem chồng mình đang ở nơi nào?
Mà lúc này Lam Khải Lâm vừa bước vào đã nhìn thấy hình ảnh phờ phạc của Lam Mật Nhu, trong lòng cậu quả thật chua xót vô cùng.
Tuy không sống cùng một nhà, nhưng cậu lại rất thương đứa em có phần hơi chậm chạp và ngốc này, ai nói gì nói, nhưng với cậu đó có lẽ là sự liên kết của cái gọi là máu mủ tình thâm đi.
Nhớ lại lúc bà Lưu từ trên người cậu cắt ra một bát máu, tuy có sợ nhưng cậu cũng không hiểu rõ vì sao cậu lại biết, đó là bát máu cứu mạng em gái, nếu cậu có chút nào phản kháng, em gái cậu sẽ không sống nổi.
Cậu lúc đó còn nghĩ, nếu có thể để cậu chết thay em gái cũng tốt, em gái cậu còn bé như thế, đáng yêu như thế mà? Cậu không muốn em chết đi. Rất may cuối cùng em gái đã sống lại một cách thần kì.
Lúc bà Lưu ôm con bé đi, tuy cả nhà điều đã chấp nhận số phận, nhưng ai cũng không nỡ thật sự không quan tâm tới con bé, bằng nhiều cách và nhiều lý do cả nhà cậu như một điều hiển nhiên điều chu cấp cho em gái.
"Một con trăn bạch tạng lớn như vậy! Nếu bắt đi bán sẽ được rất nhiều tiền đó!"
Lúc này Ngu Đại Hùng dẫn theo vợ con đi đến, vốn dĩ lại muốn ăn cơm chùa, nhưng khi nhìn thấy mọi người không nấu cơm mà tụ tập ở cửa thì chen đi vào, khi thấy được con trăn bạch tạng lớn thì hai mắt sáng rực, hớn hở kêu lên.