Lam Mật Nhu Bút Ký

Chương 20: Bắt trăn

Bỏ qua tiếng kêu tham lam và đầy dã tâm của Ngu Đại Hùng, Lam Mật Nhu lúc này hai mắt đã mở không lên, cứ díu lại với nhau.

Vợ lão Bính gọi chồng mình đến bảo.

"Ông ôm con bé một chút, vững tay cho nó ngủ đi! Chút nữa còn phải làm lễ cho bà Lưu, tôi sợ nó chịu không nổi ngã bệnh mất!"

Lam Mật Nhu mắt lim dim, từ trong đôi tay mềm mại của vợ lão Bính, lại dời qua vòng tay cứng cáp của lão Bính, tuy có hơi cứng, khó mà ngủ yên nhưng Lam Mật Nhu lại mệt đến mức hai mắt nhíu lại, rồi không hay biết gì nữa.

Cũng không biết trôi qua bao lâu, Lam Mật Nhu nghe tiếng gọi nhẹ nhàng của vợ lão Bính, bảo cô dạy ăn tí cháo đi rồi ngủ tiếp, cũng sắp đến giờ lão thầy bói làm lễ rồi, cô còn nghe bà phàn nàn, đã sắp đến giờ làm lễ, con trăn đó sao còn chưa chịu rời đi?

"Lúc nãy Ngu Đại Hùng nói đó là lộc nhà ông ta, nói chúng ta không được động vào, ông ta sẽ tìm người đến bắt đi."

Lão Bính vỗ nhẹ lên lưng Lam Mật Nhu, hạ thấp giọng xuống nói với vợ mình.

Lam Mật Nhu nghe hết nhưng hai mắt không mở ra nổi, Lam Khải Lâm sốt ruột kêu khẽ.

"Mẹ, mẹ để cho em gái ngủ thêm chút nữa đi, ngày thường em ấy ăn nhanh, chốc nữa lúc chuẩn bị thì ăn cũng không muộn!"

Lam Mật Nhu vui vẻ khi anh Khải Lâm thấu hiểu lòng cô như thế, lòng thầm thề thốt sau này khi anh Khải Lâm buồn ngủ cô cũng sẽ bênh vực anh ấy như vậy để cho anh điều có thể ngủ ngon.

Dựa vào lòng lão Bính quả thật quá ấm áp, không cần dùng chăn cũng không hề cảm thấy chút lạnh lẽo nào, âm thanh huyên náo rôm rả nói chuyện của những cô dì chú thiếm ngoài kia cũng không ảnh hưởng đến cô.

Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, bên ngoài bỗng nhiên ồn ào huyên náo, gây ra động tĩnh rất lớn, làm cho Lam Mật Nhu lập tức mở bừng mắt, không còn chút dáng vẻ buồn ngủ nào nữa.

Ngẩng đầu lên nhìn ra hướng có âm thanh ồn ào nhất, Lam Mật Nhu nhìn thấy có đến năm sáu người đàn ông trung niên, bọn họ không ai mặc áo, trên lưng hình xăm kín kẽ, trên tay cũng điều đầy hình xăm, có người trên mặt cũng có hình xăm, nhìn càng thêm hung dữ và đáng sợ, còn có chút đáng sợ hơn lão Bính.

Bọn họ một đám người mang theo một cái l*иg sắt lớn, vài ba người còn cầm theo gậy bất rắn, phía đầu có cái vòng tròn để tròng vào đầu rắn, phía dưới tay nắm có chỗ bóp để cái vòng phía đầu thu nhỏ lại.

Cá đám người vừa đi vừa ồn ào, bàn bạc xem sau khi bắt được tiền sẽ chia như thế nào?

Có vài thôn dân ngăn cản, nói là ngay ngày tang gia nhà người ta, có trăn rắn vào nhà như là hồn người chết trở về, bắt đi bán là điều không nên, còn bị họ giơ lên gậy gộc xua đuổi.