Lam Mật Nhu Bút Ký

Chương 18: Con hiểu mà...

Vợ lão Bính vừa muốn giữ người lại, lại không biết lấy lí do gì để giữ người, chuyện nhà bà Lưu vốn dĩ cũng không liên quan đến họ, giúp được là tốt, không giúp được thì cũng không có lý do gì để trách cứ người ta.

Bà ta đưa mắt nhìn con trăn, lại quay qua quắc nhìn quanh, đề phòng có thứ gì đó càng nguy hiểm hơn xuất hiện, từ xưa đến nay còn chưa có nghe ai nói qua trong thôn Bạch Dương bọn họ thấy qua con trăn nào? Càng đừng nói đến một con trăn bạch tạng vừa to vừa lạ lẫm như thế này.

"Bé Nhu, con có buồn ngủ không?"

Lam Mật Nhu dụi dụi mắt, đang lim dim muốn dựa vào vợ lão Bính ngủ gật thì nghe bà ta hỏi.

"Có ạ..."

Giọng nói ỉu xìu của Lam Mật Nhu vang lên, vợ lão Bính đau lòng xoa xoa đầu cô, miệng lẩm bẩm.

"Thôi kệ, con đợi một chút, dì đi mang cái chậu ra, rồi canh cho con ngủ, ngày mai còn phải tụng kinh khóc tang, nếu không ngủ thêm một chút, ngày mai sẽ sinh bệnh mất, để một đứa bé như con phải canh linh đường thật sự là làm khó cho con rồi!"

Nói rồi vợ lão Bính lấy cây đòn gánh mà người đàn ông lúc trước về đã để lại, bà ta để Lam Mật Nhu tự mình đứng ngay cửa, còn mình thì từng bước chậm rãi đi vào. Vừa đi vừa chú ý động tĩnh của con trăn nên phải mất một lúc khá lâu bà ta mới đến gần được quan tài.

Khi đưa cây đòn gánh đến để khiều chậu đốt, con trăn thấy động tác đó của bà ta, nghĩ rằng bà ta sẽ tấn công mình nên rướn người, vợ lão Bính sợ hãi đến bất động, không dám nhúc nhích chút nào, cứ như vậy người tới con trăn đi cuối cùng vợ lão Bính cũng thành công kéo ra chậu đốt và mớ tiền giấy vàng mã.

Sau khi lấy được đồ ra, vợ lão Bính lấy một khúc cây ngắn quơ vào chậu đốt, rất may là chậu đốt vẫn chưa tắt, bà ta liền nhanh chóng bỏ vào vài tờ tiền giấy, ngồi dựa vào khung cửa, lại kéo Lam Mật Nhu tiến vào lòng bà, rồi nhỏ giọng dỗ dành.

"Làm dì sợ muốn chết, mà... haiz... nói nhiều con chưa chắc đã hiểu, thôi ngủ thêm một chút đi!"

Lam Mật Nhu ngẩng đầu lên nhìn bà, sau đó lại cuối đầu chậm rãi nói.

"Con hiểu mà... Chỉ là bà không cho con nói... Bà nói con là con của mẹ với ba, còn nói con là em gái ruột của anh Khải Lâm... Bà nói con không được trách mấy người, nói cơm con ăn là của các người cho, nói điều là các người nhịn ăn để để phần cho con ăn no..."

"Anh Khải Lâm thương con còn hơn mấy anh trong xóm thương em gái mình, có người nói con đần độn anh Khải Lâm sẽ đánh nhau với người ta, những người anh khác điều không làm được như vậy... Kẹo anh Khải Lâm cho con cũng rất ngọt..."

Những lời nói của Lam Mật Nhu càng khiến cho vợ lão Bính càng ôm chặt lấy cô, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống.

"Vợ lão Bính, bà đừng khóc... Sau này con cũng sẽ ở lại nhà bà, bà nói con không thể về ở với các người, nếu không con sẽ chết... Nói các người mang thức ăn đến cho con là được! Đừng ở lại qua đêm..."