Lam Mật Nhu Bút Ký

Chương 17: Trăn bạch tạng

"Cái này..."

Vợ lão Bính cũng không biết phải làm sao? Thì lúc này bên trong nhà âm thanh của Lam Mật Nhu vang lên kinh hãi.

"Ối!"

Bọn họ không kịp nghĩ nhiều lập tức chạy vào, vừa vào đến nơi ai nấy cũng điều sững sờ.

Lúc này ngay tại quan tài bà Lưu đang có một con trăn bạch tạng lớn đang quấn quanh, hai cặp mắt đỏ chót đang nhìn chằm chằm vào Lam Mật Nhu.

Vợ lão Bính hốt hoảng, nhưng vì lo sợ con trăn có thể sẽ tấn công cô bé mà liều lĩnh chậm rãi đi đến, vừa đến gần cô bé đã vội vàng cập nách cô bé để lùi lại.

Con trăn bạch tạng cũng theo phản xạ nhướn đầu về phía hai người, hàm răng sắt nhọn há rộng ra.

Một người vội vàng cầm cây đòn gánh bên cạnh cửa, quơ loạn xạ về phía con trăn.

may mắn một điều là con trăn cũng biết sợ, không rời khỏi quan tài của bà để tấn công vào hai người Lam Mật Nhu.

Vợ lão Bính ôm Lam Mật Nhu lùi ra cửa, sau khi đứng cùng một chỗ với những người khác thì mới thả lỏng thở phào nhẹ nhõm.

"Con trăn này từ đâu ra vậy? Lúc nãy cũng không nhìn thấy!"

Một người đàn ông có nốt ruồi đen ngay cằm lên tiếng.

"Lúc nãy không ai nhìn thấy nó! Hỏi con bé Nhu xem nó vào khi nào?"

Có thêm một người khác phụ họa.

"Bé Nhu, con trăn đó vào trong nhà khi nào vậy?"

Vợ lão Bính ánh mắt liếc nhìn con trăn, sợ hãi hỏi Lam Mật Nhu.

Lam Mật Nhu nhìn ra được ai nấy điều rất sợ con trăn màu trắng này, thật ra thì cô cũng rất sợ, mà điều làm cô sợ hãi nhất đó là con trăn đó đột nhiên xuất hiện trên quan tài của bà, cô vừa cuối đầu xuống bỏ giấy tiền vào chậu, vừa ngẩng đầu lên đã thấy nó rồi.

"Con... Con cũng không biết..."

Bên ngoài vài người uống rượu say cũng nghe ồn ào lục tục tỉnh dậy đi đến, vừa đến bên cửa nhìn vào trong đã vội hét lên.

"Mẹ nó! Đó là cái gì vậy?"

Một người khác cũng đi đến, người này cũng sợ đến mức run rẩy, miệng hô lên.

"Là điềm xui, điềm xui đó!"

Những người khác càng thêm hoảng khi nghe tiếng kêu đó, lập tức tụm lại với nhau, không dám tách ra dù chỉ nửa bước chân.

Lam Mật Nhu được vợ lão Bính ôm vào lòng, cô có cảm giác có một đôi mắt nóng rực đang nhìn chằm chằm vào mình không rời kể từ khi vợ lão Bính ôm cô ra đến giờ.

Quay đầu ngó nghiêng, Lam Mật Nhu cuối cùng phát giác ra ánh mắt đó đến từ con trăn bạch tạng kia.

"Tôi! Tôi không yên tâm bà vợ với mấy đứa nhỏ ở nhà, về trước đây!"

Có người nhịn không được sợ hãi, nhớ đến thức ăn trong bếp bị trộn bùn đất, lại liên tưởng đến con trăn bạch tạng, luôn có cảm giác kì quái dâng lên trong lòng, không muốn nán lại nơi này nên kiếm cớ rời đi.

Có người đầu tiên sẽ có người thứ hai, mọi người điều từng câu từng chữ tìm lý do thoái thác, sau đó quay lưng rời đi.

Mấy người đàn ông trong phút chốc điều trở về sạch sẽ, bây giờ đứng ở cửa cũng chỉ còn lại vợ lão Bính và Lam Mật Nhu.

Không khí xung quanh càng lộ ra bộ dạng lạnh lẽo và im ắng đến đáng sợ.