"Bé Nhu... Bé Nhu!"
Hai tiếng gọi liên tiếp vang lên, Lam Mật Nhu giật nảy mình tỉnh lại, nhìn quanh quất một vòng, cô thấy gương mặt của vợ lão Bính đang lo lắng nhìn cô, bên cạnh cũng có vài người đàn ông cũng lo lắng thăm hỏi.
"Không sao chứ? Sao hét lớn như vậy?"
"Không phải là cô bé nhìn thấy bà ấy chứ?"
"Đừng nói bậy, cho dù có thấy cũng là bình thường, bà Lưu đi rồi, người bà ấy không yên lòng nhất cũng chỉ có nó!"
Vợ lão Bính thấy mọi người tò mò, lấy tay áo lau lau trán đang đẫm mồ hôi của Lam Mật Nhu, nhẹ nhàng an ủi.
"Con có sao không? Thấy cái gì mà lại hoảng sợ như vậy? Trời lạnh thế này mà lại ra nhiều mồ hôi như thế?"
Lam Mật Nhu nghe hiểu, nhưng cô bé không muốn trả lời mà nhìn quanh, nhưng lại không thấy cô bé kia đâu nữa, nhìn vào chậu đốt thì thấy giấy tiền vẫn đang cháy đỏ, lòng cô bồn chồn không yên, nhanh chóng chạy vào phòng mình, tay lần mò xuống lớp niệm ấm, sờ sờ hộp sắt vẫn còn thì mới yên tâm xuống.
Sau khi ra ngoài thì đi đến bên quan tài bà quỳ xuống, không cần ai nhắc nhở lại tiếp tục đốt tiền giấy, những người khác thấy không có chuyện gì thì lại ra ngoài tiếp tục đánh bài, không bận tâm đến nữa.
Chỉ có vợ lão Bính là vẫn còn lo lắng cho cô, sau khi thấy cô tiếp tục quỳ xuống thì vẫn không yên lòng, nhưng hỏi cô, cô cũng không trả lời nên càng không biết phải làm sao?
Không biết vì sao? Lam Mật Nhu vẫn không yên lòng, chuyện lúc nãy thật sự chỉ là mơ thôi sao? lâu lâu lại nghiên đầu nhìn ra ngoài cửa trước, chỉ sợ cô bé lại đến đòi đồ của bà cô nữa, lúc nãy làm cô sợ chết khϊếp, nếu không phải chỉ là mơ, chắc chắn cả người cô cũng bị cô bé kia lây cho đầy bùn đất.
"A, sao lại thế này?"
Bên ngoài bỗng vang lên một tiếng hét vang dội, vợ lão Bính lập tức bật dậy, nhanh chóng chạy ra xem đã xảy ra chuyện gì?
Bên ngoài vài ba gã đàn ông đang tụ tập dưới bếp sững sờ, hai tay bọn họ đưa lên đưa xuống mà không có động tác nào khác.
"Chuyện gì thế?"
Vợ lão Bính hỏi.
"Chị, chị mau đến xem!"
Một người trong số đó kêu lên, sau đó tránh ra một chút để cho vợ lão Bính vào bếp nhìn.
"A, sao lại thế này?"
Vợ lão Bính vừa nhìn cũng hoảng hốt kêu lên, vài ba người đàn ông đứng đó càng bực bội.
"Tôi làm sao biết? Lúc nãy mấy anh em cảm thấy đói, nhớ lúc chiều thức ăn dư mấy bà vợ đem vào bếp đậy lại, còn căn dặn bọn tôi có đói thì vào mang ra mà ăn! Không biết đứa nào chơi dơ thế này nữa!"
Không trách bọn họ vừa bực vừa tức, phía trên bếp để hai cái nồi, một nồi cơm độn khai còn khoảng một phần ba nồi cơm, bên cạnh là một cái nồi khác để ít canh thịt, kế đó là một cái mâm để dưa chua xào đậu, mà bây giờ bên trong những thứ đó điều trộn lẫn bùn đất, nếu nhìn kỹ còn có thể thấy bên trong ánh lên chút màu đỏ.