Lam Mật Nhu Bút Ký

Chương 15: Đòi đồ

Gương mặt cô bé cũng không còn lấm lem bùn đất như lần trước, mà bây giờ đã sạch sẽ hơn, chỉ là cô bé rất ốm, mặt mũi cũng xanh xao.

Cô bé đi đến cách Lam Mật Nhu ba bốn bước chân, nhìn cô một lúc lâu rồi mới nói.

"Chị, có thể đưa em hộp sắt của bà không?"

Lam Mật Nhu ngạc nhiên, sao cô bé lại biết bà của cô có cái hộp sắt, nếu không phải lúc sáng bà chỉ cho cô biết, thì cô cũng không biết nữa là.

Mà cô bé này cũng lạ, tự nhiên đến nhà cô, lại đòi cô đưa đồ của bà cho nó, cũng may bà đã dặn trước, nếu không cô cũng không nghĩ cái hộp có gì quan trọng, chắc chắn sẽ đưa cho cô bé chơi.

"Không được đâu!"

Lam Mật Nhu từ chối, lời nói rõ ràng không khéo léo, nên khi cô vừa nói dứt lời thì ngay lập tức gương mặt vốn đang sạch sẽ của cô bé nổi lên bùn đất, xen lẫn máu tươi trông rất đáng sợ.

Lam Mật Nhu dụi mắt, cảm thấy chính mình chắc là bị ảo giác rồi, lúc nãy vẫn còn rất sạch sẽ mà, làm sao chỉ trong nháy mắt đã trở lại dơ bẩn rồi?

Đồng thời cô bé kia cũng không nhìn đến Lam Mật Nhu nữa, mà đi về phía phòng của bà cô, bất đầu lục lọi.

Âm thanh đồ đạc va chạm đặt biệt rõ ràng rành mạch khiến cho trong lòng Lam Mật Nhu có chút không yên.

Hộp sắt của bà đang trong phòng cô, nếu con bé kia vào có thể sẽ tìm được, cô phải ngăn cản, nếu không sẽ bị cô bé kia lấy mất.

"Em làm gì thế?"

Lam Mật Nhu đi đến, nhìn vào căn phòng của bà đã bị lục tung lên thì hỏi? Cô cũng không biết vì sao lúc này cô không còn chậm chạp như bình thường nữa, mà đối với cô như vậy cũng rất tốt.

Cô bé cũng không trả lời Lam Mật Nhu mà tiếp tục tìm kiếm không dừng, sau khi tìm qua một vòng vẫn không thấy vật mình muốn tìm thì tức giận, chỉ trong chớp mắt đã máu me ba bết xuất hiện trước mặt cô.

"Đâu rồi... Đâu rồi...!"

Lam Mật Nhu cảm thấy con bé này rất lì, có thể còn lì hơn cô, ngày thường chỉ cần bà mắng một chút cô đã biết nghe lời, nhưng từ nãy đến giờ cô bé này toàn làm theo ý mình, không nghe cô nói một lời nào? Đã vậy còn muốn lấy đi đồ vật bà để lại cho cô.

"Không cho, em không về nhà mình đi, đã tối như vậy rồi, nếu còn không về ba mẹ em sẽ lo lắng!"

Cô bé kia càng không phản ứng đến lời nói của Lam Mật Nhu, bỗng nhiên hai mắt trợn ngược, từ trong miệng cô bé bùn đất lẫn máu tươi trào ra liên tục, sau đó cả người cuối gập xuống, nhanh chóng nhào về phía cô.