Giữ đến nửa đêm thì vợ lão Bính mệt mỏi đến mức vừa quỳ vừa ngủ, Lam Mật Nhu chỉ có thể một mình tự canh giữ, lâu lâu lại cho vài tờ tiền giấy vào chậu đốt, không để cho lửa tắt.
Âm thanh huyên náo của mấy người uống rượu không bao lâu cũng im bặt, chỉ còn lại vài người vẫn còn tụ tập đánh bài, đánh đến nửa đêm vẫn không có dấu hiệu dừng lại.
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, cho đến khi Lam Mật Nhu mơ màng bỏ thêm vào chậu đốt một vài tờ tiền giấy thì cô mới chú ý đến âm thanh đánh bài bên ngoài bỗng nhiên bất chợt im ắng xuống.
Lam Mật Nhu giật mình, cơn buồn ngủ vừa rồi cũng bay biến đi mất, nhận thấy có điều gì đó không đúng, cô vươn tay về phía vợ lão Bính đang ngủ gật bên cạnh, muốn đánh thức người dậy.
"Đừng gọi..."
Âm thanh khàn khàn phía sau lưng vang lên, làm cho Lam Mật Nhu giật nảy mình lên, sau đó sợ hãi ngồi bệch xuống nền đất, đầu cô cũng chậm chạp quay lại, nhìn về phía âm thanh phát ra.
Vừa nhìn thấy người lên tiếng, Lam Mật Nhu vuốt vuốt tay lên bộ ngực nhỏ bé của mình, cô nhẻn miệng cười ngờ nghệch. Miệng khẽ gọi.
"Bà ơi!"
Bà lão chậm rãi đi đến, đưa tay đỡ lấy Lam Mật Nhu đang ngã ngồi trên đất, miệng khẽ mở.
"Cháu mau đứng lên!"
Lam Mật Nhu sau khi vui vẻ xong thì miệng méo xệch, nước mắt cũng rơi xuống.
"Bà ơi! Người... Người ta nói bà chết rồi, về sau cháu lại trở thành trẻ mồ côi, hu hu hu!"
Bà lão ôm cô bé vào lòng, nhưng Lam Mật Nhu lại cảm thấy rất lạnh lẽo, không giống như ngày thường bà ôm cô bé vào lòng, lòng bà ấm áp. Cô muốn hỏi bà vì sao trong lòng bà không còn ấm như ngày trước thì lại nghe âm thanh khàn khàn của bà cất lên.
"Bà chết rồi, nhưng bà không yên tâm về cháu, bà đã bàn điều kiện với quỷ sai, bà sẽ ở lại đây, đến khi cháu trưởng thành bà mới rời đi! Mật Nhu, nhớ kỹ lời bà dặn, chuyện này không được nói với người khác, sau ba ngày bà sẽ trở lại! Nhưng chỉ có thể gặp cháu vào buổi tối!"
"Bà ơi! Cháu sẽ không nói với ai đâu!"
Lam Mật Nhu vùi đầu vào lòng bà, tham lam ôm lấy bà, chỉ sợ bà sẽ thật sự biến mất như những người đã chết khác trong thôn.
"Mật Nhu, hộp sắt trong phòng con, con nhất định phải giữ gìn cẩn thận, đừng để mất! Đó là tâm huyết cả đời bà, bà muốn giao nó lại cho con!"
Bà lão liếng tiếc xoa đầu Lam Mật Nhu, căn dặn cô một vài điều mà bà còn chưa kịp giao phó khi còn sống.
Hôm nay quỷ sai phá lệ cho bà, nên bà phải nói nhiều hơn một chút với con bé, về sau khi bà trở về, cũng chỉ có thể dạy con bé những kỹ năng về huyền học, nếu nói những lời không liên quan sẽ bị cấm ngôn, quỷ sai đã dặn dò kỹ lưỡng nên bà càng phải trân trọng cơ hội của ngày hôm nay.
"Mật Nhu ngoan, bà phải đi rồi!"
Nói xong lời này thì bà lập tức biếng mất, Lam Mật Nhu hoang mang, ngó nghiêng xung quanh để tìm kiếm bà của mình.
Lúc này từ bên ngoài lại đi vào một cô bé, cô bé này Lam Mật Nhu cũng đặc biệt quen thuộc, là em gái của Ngu Đại Kiệt mà lần trước cô nhìn thấy.