Ông ta từ trong túi mây mang theo lấy ra hai bộ đồ ông đồ, chia cho đệ tử ông ta một bộ rồi cứ thế mặc vào, xong xuôi thì quan tài cũng được mang đến, sau khi quan tài được mang vào thì lão thầy bói bố trí mọi người cùng chung tay bài linh đường, lại lấy ra từ trong túi mây một cuốn kinh và một cái mõ, ông ta đọc còn đệ tử ông ta gõ mõ, hai người theo tiết tấu người đọc người gõ khiến cho đầu óc vốn dĩ đã mờ mịt của Lam Mật Nhu bị làm cho choáng váng.
Bên ngoài cũng đã bày đầy bàn ghế của người trong thôn mang đến cho mượn, ở thôn quê nhà ai có việc mọi người trong thôn điều như vậy, có gì thì mang đến không hề có phân biệt, xong việc lại tự động mang đồ trở về.
Phía bên hông nhà được mấy cô dì dựng vài viên gạch làm đầu ông táo để nấu ăn, chuẩn bị đãi khách đến viếng.
Hương thơm nức mũi của thịt cá khiến cho Lam Mật Nhu bên trong nuốt nước miếng không ngừng, cô rất đói nhưng anh Khải Lâm bên cạnh vẫn luôn giữ chặt lấy cô, tránh cô nhân lúc không ai để ý trốn ra ngoài ăn vụn.
Sau khi mọi người bên ngoài đã ăn qua hai lượt thì vợ lão Bính mới từ bên ngoài mang vào một mâm cơm, ra dấu cho Lam Khải Lâm dẫn Lam Mật Nhu vào phòng ăn cơm.
Vốn còn nghĩ sẽ được ăn thịt ngon, kết quả vừa nhìn lên mâm cơm được đặt tạm trên giường khiến cho Lam Mật Nhu càng thêm thất vọng tràn trề.
Trên mâm cơm chỉ có ba chén cơm trắng được độn khoai lang, bên trên còn có hai đĩa thức ăn, một đĩa là đậu bún xào, đĩa còn lại là hạt lạc gang muối.
Thấy cô như vậy buồn bã, vợ lão Bính xoa đầu cô nói.
"Bà vừa mất, chúng ta sẽ ăn chay trường một tháng, xem như là vì bà cầu chút thiện duyên!"
Khi bên ngoài mặt trời vừa chuẩn bị lặn xuống, ánh hoàng hôn đỏ rực một khoảng trời thì người trong thôn lần lượt trở về nhà mình, chỉ còn lại hai bàn người, một vài người đàn ông vẫn còn cạn vài chén rượu. Bàn bên cạnh thì tự tập đánh bài, xem như đêm nay không trở về, để cho nhà bà Lưu bớt đi vài phần lạnh lẽo.
Thầy bói cũng hỏi rõ ai là thân nhân của người mất, đêm đến bắt buộc phải ở trước quan tài canh giữ đốt tiền vàng, không được để cho lửa tắt.
Thân nhân của bà chỉ có nhà Ngu Đại Hùng là bà con qua sáu bảy đời, nhưng ông ta ngại xui xẻo sau khi kéo cả nhà đến ăn uống no đủ thì đã trở về, vợ lão Bính hỏi Lam Mật Nhu có thể thay thế không? Vì bà Lưu đã nhận cô làm cháu mà nuôi như ruột thịt từ nhỏ.
Thầy bói gật đầu xem như đồng ý, lão Bính lại không yên tâm một mình cô còn bé như vậy tức trực đốt tiền giấy một mình nên đề nghị ở lại cùng cô, nhưng vợ lão Bính không đồng ý, nói ngày mai bà Lưu phải hạ nguyệt, lão Bính phải giữ sức nên bà ấy sẽ cùng cô canh giữ.