Lam Mật Nhu Bút Ký

Chương 11: Cái hộp sắt

Sau khi cho Lam Mật Nhu ăn xong một chén cháo lớn, dỗ cô bé về phòng ngủ xong thì bảo Lam Khải Lâm trông coi.

Còn vợ lão Bính mới cùng chồng đi nấu nước sôi, pha ra rồi nhà thêm một vài cô thiếm trong thôn cùng nhau đỡ bà Lưu dậy tắm rửa thay cho bà một bộ đồ quan sạch sẽ, sau đó lại bảo lão Bính khiên bà vào trong nhà chính, chỉ đợi quan tài đến là sẽ để bà vào.

Bỏ qua vấn đề tranh chấp nhà ở không hiệu quả, trưởng thôn cũng không thể làm ngơ không nhìn đến chuyện nhà bà Lưu, dù sao bà ấy cũng mấy chục năm sống ở trong thôn Lý, không thể nào có mắt làm ngơ được, người trong thôn nhất định sẽ phỉ nhổ ông.

Ở trong thôn thân thuộc với bà Lưu nhất cũng chỉ có nhà lão Bính, vì vậy ông ta lập tức bàn bạc với lão Bính, mong lão Bính giúp đỡ lo ma chay cho bà Lưu.

Lão Bính nhìn về phía vợ mình, muốn hỏi xem ý bà tính sao?

Vợ lão Bính chỉ khẽ gật đầu với ông, xem như là đồng ý, sau đó thì đi về nhà lấy tiền lo liệu tiền hòm và tiền mua thức ăn tiếp đãi thôn xóm, mời người làm mà cho bà Lưu.

Sau đó là bàn bạc xem nên nhờ người nào đãi khách, ai sẽ phụ trách chuyện bếp núc, còn hỏi đã gọi thầy bói ở thôn bên cạnh đến xem ngày chưa? Sao còn chưa đến?

Cho đến khi Lam Mật Nhu ngủ một lúc lâu mở mắt ra vẫn còn nghe bên ngoài đang ồn ào huyên náo, còn đang mê ngủ cô vẫn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì? Sao bên ngoài ồn ào như thế? Rồi lại chợt nhớ ra, bà cô đã chết rồi, chuyện này cô vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận được.

Nếu bà chết rồi về sao ai sẽ nhắc cô rửa mặt, ai sẽ nấu cháo lá dứa cho cô? Ai sẽ xua đuổi những người xấu xí kia đi?

Lam Mật Nhu càng không hiểu ra sao khi vừa nghiên đầu đã thấy bà cô như lúc sáng, đứng phải sau lưng anh Lam Khải Lâm đã gục đầu xuống giường. Miệng cô mấp máy.

"Bà..."

Bà Lưu nhìn cô, tay bà khẽ nâng lên, ngón trỏ bà chỉ về phía sau lưng cô, cô quay đầu nhìn theo hướng tay bà chỉ nhưng không thấy gì cả, muốn quay lại hỏi bà nhưng lại chẳng thấy bà đâu, như lúc sáng bà cô lại đột ngột biến mất.

"Bé Nhu, em thức rồi sao? Có đói không?"

Lam Khải Lâm mở mắt, đập vào mắt cậu là gương mặt đang ngơ ngác hoang mang của em gái.

"Anh... Anh Khải Lâm! Em... Em vừa thấy bà..."

Lam Mật Nhu không hiểu ra sao? Thì thầm nói với Lam Khải Lâm, sau đó như nhớ đến hành động của bà lúc nãy, cô bé quay đầu, đưa tay sờ sờ về hướng bà chỉ, sau đó từ trong miếng niệm bông gòn dày cui lấy ra một cái hộp sắt.